Không quan trọng cô là ai nữa, là Bối Nghi hay An Hạ đều được, chỉ cần là người con gái ngay giây phút này nằm trong lòng anh thôi.
Hoạt động cả tối, ngày hôm sau, cả An Hạ lẫn La Thành Dương đều không dậy nổi, mãi đến giữa trưa La Thành Dương mới thức giấc.
Anh tắm rữa, yêu cầu phục vụ mang đồ ăn sáng đến dùng sau đó nửa nằm nửa ngồi trên giường làm việc với máy tính.
An Hạ nằm bên cạnh anh, cô ngủ rất say, gương mặt trẻ con khi ngủ rất đáng yêu khiến người khác chỉ muốn nhìn ngắm mãi, cái miệng nhỏ chúm chím chỉ muốn hôn một cái.
La Thành Dương làm việc trên máy tính, lâu lâu lại hạ bàn tay xuống xoa xoa mái tóc thiên hạ nhỏ bên cạnh.
Mãi đến ba giờ chiều, La Thành Dương nhìn cô cuộn tròn chiếc chăn, cưng chiều cúi người hôn lên vần trán xinh đẹp gọi nhẹ.
"Bối Nghi, đã trễ lắm rồi."
An Hạ không có nghe thấy, câu nói kia lại không hẳn đã gọi tên cô, cho nên không có phản ứng vẫn nhắm nghiền đôi mắt một cách êm đềm, ngủ say sưa.
Cô không dậy nổi chính là tác phẩm của anh ah, hôm qua cô đã mất sức quá nhiều, không thể trách cô được.
Đôi mắt anh tĩnh lặng vài giây, một suy nghĩ loé lên trong đầu làm cho anh đăm chiêu trầm mình, di chuyển nụ hôn từ vần trán hạ xuống chớp mũi, nắm lấy bàn tay nhỏ nâng niu xoa xoa, nâng lên hôn vào mu bàn tay đầy dịu dàng cưng chiều.
Trong đôi mắt anh đầy sự phức tạp, anh chậm rãi, gọi lại một lần.
"An Hạ..."
Anh nhìn chăm chăm vào gương mặt trẻ con khi ngủ của cô, thâu tóm toàn bộ chuyển động phản ứng để so sánh.
Đôi mi cong cong không còn điểm êm đềm như khi anh gọi cô là Bối Nghi, đôi mi run run khẽ, trên đầu mi tâm cô còn chau một cái.
Nhìn phản ứng của cô, La Thành Dương vô cùng trông mong và hi vọng, anh lần nữa hôn lên mu bàn tay nhỏ, thì thầm gọi nhẹ.
"An Hạ, muộn lắm rồi."
Ngô An Hạ chau chặt mi, cô không muốn dậy, mơ mơ màng màng như thể bị kẹt giữa ranh giới ngủ mê và thức tỉnh.
Cứ ngỡ như đang nằm mơ vậy, An Hạ rụt người, chối bỏ lời kêu gọi thức dậy mị lên một âm đáp.
"Ưm..."
Cô xoay người, đưa tấm lưng nhỏ về phía anh, tay ôm lấy chiếc chăn bông, mặt vùi vào chăn tận hưởng cảm giác mềm mại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ ngon.
La Thành Dương ngừng động thật lâu, trong đôi mắt nhiễu loạn phức tạp, không rõ là nên vui hay nên buồn nhưng có thể thấy phần vui chiếm nhiều hơn.
Người ta nói, lời nói thật lòng của đàn ông là khi say rượu, lời chính tâm của người phụ nữ là khi ngủ say.
Vừa rồi đã xác nhận, cách thức này có thể tính hay không?
Ban đầu, anh chỉ là muốn phân định rõ cô là ai, hiện tại vì sao trông bản thân lại hi vọng cô là An Hạ nhiều thế này?
Thật không thể hiểu nữa.
Bàn tay to chạm lên bã vai, đến cánh tay nhỏ vuốt ve, trong sự phức tạp đến phiền nhiễu, anh đã rất trễ, nếu cô cứ ngủ mãi đến tối, tối nay cô sẽ thức trắng mất.
Còn đã bỏ qua bữa sáng và bữa trưa, thực không tốt, La Thành Dương sờ sờ cánh tay, năm ngón tay lướt trên làn da cánh tay mềm mại đến xuyến xao.
Cổ nóng rực phía dưới chạy thẳng đến thần kinh đại não của anh, ánh mắt anh trở nên phiền, bạc môi khổ sở nhếch lên.
Từ khi nào, anh lại