Bất đắc dĩ ở bên cạnh anh...!
Không phải, hoàn toàn không phải.
Anh hiểu lầm rồi, ý cô không phải như vậy.
An Hạ nhanh chóng tỉnh táo lại, cô chạy đến cửa phòng, muốn đuổi theo anh giải thích.
Cho dù anh không tin đi chăng nữa cô cũng phải giải thích cho rõ, phải nói với anh rằng, cô ở bên anh là hoàn toàn nguyện ý.
Cô bên anh là mong muốn mơ ước của cô, ở bên anh cảm xúc hoàn toàn là thật lòng.
Cho dù cô giỏi giả mạo nhưng cảm xúc thì giả như thế nào kia chứ?
An Hạ chạy nhanh đến cửa, mặc kệ hạ thể đau nhói vì vận động mạnh, chạy đến trước cửa, tay chạm vào chốt cửa vặn mạnh.
Lạch cạch.
"..." An Hạ ngạc nhiên nhìn cánh cửa vẫn đóng "Sao lại không mở được..."
Theo đúng như thường lệ, cánh cửa phải bật bung ra, nhưng vì sao An Hạ vặn chốt, cửa vẫn đóng chặt.
An Hạ vặn chốt thêm vài lần, cô ngạc nhiên nhìn cánh cửa màu đồng, vặn thật mạnh chốt cửa, âm thanh lách cách lạch cạch của chốt cửa phát lên nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
Hay là cửa bị kẹt, bị hỏng rồi?
Lại đùa, vinh thự này nội thất nơi nơi đều vô cùng hoàng mỹ như một toà lâu đài hoàng gia được tu sửa kiểm tra định kỳ, làm sao có chuyện bị kẹt cửa, cũng không trùng hợp đến mức anh vừa đi ra lại kẹt.
Mắt An Hạ mở to, vội vàng giơ ra nắm đấm đập vào cửa, âm thanh bộp bộp phát ra cùng giọng nói khàn đặc kêu gọi của An Hạ.
"Anh Dương, mở cửa, anh mở cửa cho em."
Cô vỗ vào cánh cửa bốp bốp, đến bàn tay đỏ đau, gương mặt nhăn nhúm vì đau, chưa kịp định thần lại thì đôi mắt đã lần nữa đỏ hoe hoảng sợ.
"Anh mở cửa cho em, nghe em giải thích đi mà..."
Ngô An Hạ mếu máo gọi cửa dần dần trở nên nức nở, trái tim hoảng loạng nhịp đập, bàn tay đau đớn đỏ bần, giọng khàn khàn la hét không ra tiếng, âm được âm không nức nở bên cánh cửa.
"Mở...!Cửa...!Huhu...!Mở cửa cho em..."
Ngô An Hạ vỗ đến tê liệt hai bàn tay, cơ thể mệt mỏi mất đi sức tựa vào cánh cửa màu đồng, chậm chạp trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà.
Tâm thất đau đớn dữ dội, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt thất vọng vừa rồi, trái tim thắt chặt tê tái.
Sao anh lại nhốt cô? An Hạ tựa lưng vào cánh cửa, tay lau đi nước mắt.
Chắc không phải là anh nhốt cô, cớ gì lại nhốt cô kia chứ, chắc hẳn trùng hợp cửa bị kẹt, An Hạ bày viện ra một lý do ngốc nghếch.
Hai tay chùi sạch nước mắt, nâng cơ thể đau nhức đứng dậy, đi đến sofa ngồi xuống, rót ra một ly nước uống.
Cổ họng cô vừa rồi khàn đặc đến mức hét không ra tiếng, cô uống xong cóc nước, làm mát cổ họng.
Cửa phòng bị mở ra, An Hạ liền bật dậy một cách vui mừng.
Người đi vào không phải La Thành Dương mà là bác Lí cùng một cô hầu gái bưng khây đồ ăn, quả nhiên là cửa phòng chỉ bị kẹt thôi.
Thấy bác Lí và cô hầu gái mang đồ ăn vào cũng không quan tâm, An Hạ lúc này không nghĩ đến việc đói nữa, bước chân nâng lên muốn đi ra khỏi phòng tìm anh.
Cô vừa đi ngang qua bác Lí, bác Lí liền nắm lấy tay cô giữ lại, vẻ mặt bác ngạc nhiên.
"Cô chủ đi đâu vậy?"
So với vẻ mặt ngạc nhiên của bác Lí, An Hạ càng ngạc nhiên hơn, cô đi đâu là việc của cô bác Lí sao lại quản việc cô đi đâu trong căn nhà này?
"Ơ...!Con tìm anh Dương, sao vậy bác? Anh đi ra ngoài rồi sao?"
"Không phải, chỉ là..." Bác Lí có phần e dè, An Hạ chớp chớp mắt, chăm chú lắng nghe bác.
"Chuyện là..." Bác Lí chần chừ.
Không hiểu có chuyện gì mà bác khó xử đến như thế, An Hạ chăm chú nhìn bác, nhìn cách bác chần chừ, An Hạ có một dự cảm không được tốt, cô cười trừ "Bác cứ nói đi ạ."
Âm ự một lúc, cô hối thúc, bác Lý mới đáp.
"Cậu vừa dặn không cho phép cô ra ngoài, cửa sẽ được khoá ngoài, chỉ có một mình bác có chìa khoá vào phòng cô để mang đồ ăn thôi."
"Bác nói vậy...!Nghĩa là sao?" An Hạ khó tin, bác Lí cũng rất khó xử, bác nhìn cô hầu gái đã đặt khây đồ ăn xuống bàn trà, lại nhìn cô chủ nhỏ.
"Bác cũng chỉ làm theo những gì cậu bảo thôi."
Nghĩa là...!Vừa rồi thật sự nhốt cô lại sao? Anh muốn nhốt cô trong căn phòng này sao?
Không được, An Hạ phải tìm anh nói chuyện.
An Hạ không đáp, cô quay bước đi, bác Lí liền vội cản lại cô, bác giữ lấy tay không cho An Hạ đi.
"Cô chủ đừng làm khó bác."
"Bác để con đi gặp anh ấy" An Hạ quả quyết, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy tay bác Lí gỡ ra.
Nhưng bác làm sao có thể làm trái ý cậu cho phép cô ra ngoài, bác Lí giữ lại An Hạ, gương mặt già hiền hậu gượng cười.
"Bác xin lỗi, bác không thể để cô ra ngoài, nếu mà cô muốn gặp