Bức tranh họa hình dáng vững trải, bóng lưng của một người đàn ông không thấy mặt, mi tâm La Thành Dương khẽ chau lại.
Ánh mắt di dời sang cô gái ngủ say bên ghế lái phụ, bức tranh này là vẽ người mà An Hạ thích? Ra là An Hạ đã có người trong lòng.
La Thành Dương trả bức tranh về chỗ cũ, khởi động xe.
Xe đỗ trước Ngô gia, La Thành Dương nhìn sang cô gái vẫn không có ý tỉnh, anh lay lay bã vai cô gọi khẽ “An Hạ, đến nhà rồi.”
An Hạ mơ màng, mi mắt nặng nề chậm rãi nâng lên, lật đật ngồi dậy đẩy chiếc áo khoác tây trả cho La Thành Dương.
Anh cười khẽ tỏ ý không cần “Mặc vào đi, khi khác trả cũng không muộn.”
Ngô An Hạ gật gù mặc vào áo khoác ấm áp, bàn tay vỗ vỗ lên thái dương đau nhức, gương mặt vẫn nở ra nụ cười “Em cảm ơn.”
An Hạ cầm lấy balo bước xuống xe, La Thành Dương cũng vội bước xuống, mở cửa xe sau lấy ra chiếc túi của An Hạ, đưa cô đến phía trước cổng mới giao lại chiếc túi cồng kềnh kia “Vậy, anh về đây.”
An Hạ gật gật đầu, giơ lên bàn tay vẫy chào.
Dì Diệp ở bên trong nhìn thấy An Hạ ngoài cổng, nhanh vội chạy ra đón An Hạ, con bé về sớm hơn dự tính nga.
Khi dì Diệp đi đến cổng, xe của La Thành Dương cũng rời đi, dì Diệp ngạc nhiên hỏi “Con nói 10 giờ mới về, có ai đưa con về sao?”
“Một người bạn tiện đường đưa về” An Hạ thở dài, đầu óc đang quay cuồn “Con khó chịu quá.”
Dì Diệp cầm lấy hành lí của An Hạ, sắc mặt trắng bệch của cô lập tức khiến dì lo lắng, dìu dắt An Hạ đi vào trong.
Ngô Lão Đồng ngồi xem ti vi ở phòng khách, nhìn thấy dì Diệp dìu dắt An Hạ cũng có chút lo lắng hỏi “Làm sao vậy?”
An Hạ nâng lên nụ cười, bàn tay xua xua “Chỉ là trúng gió một chút thôi ạ.”
Ngô Lão Đồng liền nghiêm mặt, bàn tay đặt xuống tách trà hạt sen nóng hổi “Biết sức khỏe không tốt mà còn đi đêm như thế, chỉ giỏi hại người khác lo lắng.”
An Hạ còn nghĩ cha sẽ lo lắng cho cô, nhưng quan tâm chỉ được một câu liền trách móc, Ngô An Hạ không muốn đau đầu thêm, ánh mắt nhìn sang dì Diệp, dì rất nhanh dắt An Hạ trở về phòng.
Ngô An Hạ không thèm thay ra quần áo, cứ theo trèo lên giường ngủ, hiện tại cô rất mệt nga, cần ngủ một giấc.
An Hạ đánh thẳng một giấc đến buổi sáng ngày hôm sau, khi đồng hồ chỉ điểm 5 giờ, bầu trời còn chưa có tia sáng, vẫn còn là màn đêm bao phủ.
Thức dậy từ giấc ngủ lâu khiến cho đầu óc An Hạ đau nhức, xoa xoa thái dương để dịu đi cơn đau.
Mắt An Hạ chú ý đến tay áo khoác màu đen bản thân đang mặc, do vừa ngủ dậy, An Hạ vẫn chưa đủ tỉnh táo, đầu não vẫn chưa nhớ ra những chuyện của hôm qua.
Ngẩn ngơ nhìn chiếc áo đang mặc trên người, từng lớp ký ức lúc này mới hiện về, An Hạ ngồi chờ đợi ở bến xe bus, sau đó một chiếc xe đổ lại và đó là xe của La Thành Dương.
Anh đưa cô về, trên đường thì An Hạ phát bệnh, sau đó bởi vì mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Chiếc áo khoác cô đang mặc là áo là của La Thành Dương, An Hạ chớp mắt, đôi mắt thản nhiên đột ngột mở to.
Áo của La Thành Dương?
Aa, An Hạ bỗng phì khói, gương mặt đỏ bừng như một quả mận chính mùi, đây là áo của La Thành Dương nga.
Cô được mặc chiếc áo khoác của La Thành Dương đấy, chuyện quan trọng cần phải lặp lại ba lần.
Gương mặt đỏ chính của cô nàng thiếu nữ, trái tim An Hạ trở nên rạo rực không thôi.
Anh còn bảo hãy trả nó ở một dịp khác, vậy là An Hạ có lý do tìm anh rồi, hai bàn tay ôm lại gương mặt đỏ bừng kia, môi không giấu được nụ cười.
Kỳ lạ, ngày hôm trước An Hạ đã rất đắng đo suy nghĩ, đã vô cùng đau lòng khi phải quyết định ngừng lại tình cảm ngốc nghếch của mình thì hôm nay, cô lại vui mừng đến trái tim lỡ nhịp, chỉ vì được ngồi cạch anh một