Sau khi các bác sĩ kiểm tra tình hình, Diệp lão gia mới bình tĩnh trở lại.
Ông nhìn hai cô con gái xinh đẹp từ trên lầu bước xuống, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ khi nãy của Sở Nguyệt mà đưa tay lên day day thái dương trầm ngâm suy nghĩ.
Qua đêm nay nữa thôi là hôn lễ sẽ diễn ra.
Sính lễ cũng đã nhận đầy đủ, làm sao có thể mở lời trước tình cảnh này kia chứ.
Hơn nữa, chuyện không muốn cũng đã xảy ra.
Cả Sở Nguyệt và Kiến Thành gạo đã nấu thành cơm, ông làm sao nhẫn tâm tiếp tục chia cắt tình cảm giữa hai đứa trẻ này.
Nếu như đây là sự lựa chọn của Sở Nguyệt, ông sẽ tác thành cho cô.
Chỉ có điều, về phía Lý gia, ông phải ăn nói làm sao.
Diệp lão gia khẽ thở dài, ông đưa mắt nhìn về phía Sở Nguyệt sau đó liền hướng sang đứa con gái út là Sở Chi.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên.
Suýt chút nữa ông quên mất, Sở Nguyệt và Sở Chi là hai chị em song sinh.
Chỉ có điều, nếu làm như vậy thì Sở Chi sẽ chịu thiệt.
Sở Chi dường như nhận ra sự bất thường trên gương mặt của cha mình, cô bước lại về phía ông, cất giọng hỏi:
- "Cha có điều gì muốn nói sao?"
Diệp lão gia khẽ thở dài, khó khăn lắm mới mở lời:
- "Sở Chi....con...con thay Sở Nguyệt gả sang Lý gia được không? Cha...cha không ép buộc con đâu."
- "Lão gia, con bé vẫn chưa tốt nghiệp...sao có thể gả thay Sở Nguyệt được chứ?"
Ngay lập tức, Diệp phu nhân lên tiếng phản đối.
Mặc dù cả hai đều là con do bà sinh ra nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược.
Nếu như Sở Nguyệt lanh lợi, hòa đồng thì Sở Chi lại điềm đạm, ít nói hơn.
Bà cảm thấy từ nhỏ đến lớn, những điều tốt đẹp nhất đã dành cho Sở Nguyệt, những thứ còn lại mới đến lượt Sở Chi tội nghiệp.
Lần này, bà quyết không để con bé hi sinh hạnh phúc của mình cho chị gái được.
- "Vậy thì bà muốn nói với họ rằng con gái chúng ta đã làm chuyện sai trái trước hôn lễ à?"
- "Tiền