Bệnh viện....
May mắn thay, cuối cùng cả Sở Nguyệt và đứa bé trong bụng không sao.
Lúc này Lý Nhậm Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhìn rõ người phụ nữ đang ngủ say trên giường bệnh.
Quả thật, gương mặt hoàn toàn giống với Sở Chi.
Đứng lặng một lúc lâu, Lý Nhậm Vũ quyết định mở điện thoại gọi cho cô em dâu đang ở nhà của mình.
Chưa đầy ba giây, Sở Chi ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
Không để cô chờ, Lý Nhậm Vũ vào thẳng chủ đề:
- "Tiểu Nguyệt, em có chị em sinh đôi không?"
- "Chị...chị em sao?"
Khi không Nhậm Vũ lại hỏi chuyện cô có chị em sinh đôi không chứ? Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra sự thật rằng cô không phải là Sở Nguyệt.
Tim Sở Chi lúc này vì quá lo sợ mà không ngừng thở dốc, bỗng nhiên lại nghe anh buông một câu:
- "À, chắc tại anh nhìn nhầm ai đó giống với em.
Xin lỗi đã làm phiền em nhé."
Dứt lời, anh lập tức cúp máy khiến Sở Chi hoàn toàn ngơ ngác.
Có lẽ dạo gần đây công việc áp lực cho nên tầm nhìn của anh có chút vấn đề.
May quá, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều mà tiếp tục công việc nấu ăn của mình.
Về phía bên này, Lý Nhậm Vũ vẫn quan sát người phụ nữ trên giường bệnh.
Anh quyết định lại gần, khẽ lấy một sợi tóc trên người cô gái cẩn thận cho vào chiếc khăn mùi soa của mình, gấp lại cho vào túi.
...***...
Châu Minh Mỹ trở về nhà với vẻ mặt không vui.
Vừa nhìn thấy người trước mặt, cô giả vờ không thấy gì mà lập tức bước lên trên phòng liền nghe giọng nói khàn đục của ông ta gọi vọng lại:
- "Con gái, vừa nhìn thấy dượng không biết cúi chào sao?"
Người đàn ông này tên là Quốc Triệu, cha dượng của Châu Minh Mỹ, một ông trùm buôn bán m.a túy với vẻ bề ngoài là một nhà kinh doanh bất động sản.
Châu Minh Mỹ ánh mắt đầy căm ghét, giọng mỉa mai nói:
- "Không biết tôi nên gọi ông là "dượng" hay là cầm thú?"
Câu nói của cô khiến ông ta tức điên lên mà lập tức dùng tay bóp chặt cằm Châu Minh Mỹ, nghiến răng đáp:
- "Mày nên nhớ, hiện