Vừa nhìn thấy Lý Nhậm Vũ trở về với khuôn miệng bầm tím khiến Lý phu nhân vô cùng lo lắng.
Dạo này trong Lý gia không còn vui vẻ giống như trước, đặt biệt là kể từ lúc Sở Chi không nói không rằng mà rời đi, cùng với đó là lá đơn ly hôn khiến bà vô cùng sầu não.
Đứa con trai út hiện tại cứ ở mãi trong phòng, ai gọi cũng chẳng muốn gặp.
Thế mà hiện tại, bà còn chứng kiến cậu con trai cả đi gây sự với người ta còn bị đánh đến nổi môi bật máu.
Lý Nhậm Vũ mĩm cười, anh tiến về phía trước, ôm chầm lấy bà mà hạ giọng nói:
- "Mẹ đừng lo, bọn con bây giờ đã lớn, đã biết chuyện gì nên và không nên làm."
Nói rồi, anh hướng thẳng về phía phòng em trai mà gõ cửa.
Bản thân Lý Nhậm Vũ biết rằng đứa em trai này đã yêu người con gái ấy mất rồi chỉ là vẫn chưa thừa nhận mà thôi.
Hơn nữa, Nhậm Bằng vốn là người dễ bốc đồng, nóng nảy cho nên nhiều lúc sẽ đưa ra những quyết định sai lầm.
Giống như trước đây, quyết định sai lầm của anh dẫn đến cái kết thê thảm.
Đợi mãi vẫn chưa nghe thấy phản hồi từ bên trong, Lý Nhậm Vũ lúc này mới đập mạnh cửa liên tục, giọng ra lệnh:
- "Nhậm Bằng, mở cửa cho anh, nếu không anh sẽ phá cửa."
Một lúc sau, Lý Nhậm Bằng mới chịu ra mở cửa.
Anh biết người anh này như thế nào.
Những gì mà anh ấy đã nói nhất định anh ấy sẽ làm cho bằng được.
Nhìn thấy sắc mặt rũ rượi của em trai, Lý Nhậm Vũ bèn mở lời:
- "Đây là cái giá cho sự nóng nảy của em.
Đôi khi, không phải vấn đề nào cũng giải quyết ngay tức khắc được mà cần có thời gian.
Anh thừa nhận ngay khi anh phát hiện Sở Chi lừa dối Lý gia, anh đã rất giận em ấy.
Nhưng sau khi bình tâm suy nghĩ lại, anh lại cảm thông và thương em ấy nhiều hơn."
Lý Nhậm Bằng trầm giọng, nhìn người bên cạnh đáp:
- "Nhưng tại sao cô ấy lại không nói chuyện này sớm với em?"
- "Ai cũng giữ cho mình một bí mật.
Việc ép buộc Sở Chi nói ra không phải là cách, mà là phải làm