Ngay khi Sở Chi quay trở ra đã thấy anh ngủ say trên giường, khóe môi vẫn hé một tia hạnh phúc.
Ai nấy đều bảo anh ngốc nghếch nhưng đối với cô, chàng trai này thật đáng yêu.
Cô khẽ vuốt lại mái tóc của anh sau đó nằm xuống bên cạnh.
Có điều đây là lần đầu tiên bên cạnh cô có người đàn ông cho nên có chút không quen, chính vì thế mà Sở Chi nằm nghiêng người ra ngoài, cách nơi Nhậm Bằng nằm một khoảng.
Bất ngờ, Sở Chi cảm nhận được bàn tay từ phía sau ôm lấy người mình khiến cả cơ thể cô phút chốc cứng đờ.
Cô cảm nhận được cơ thể săn chắc của Nhậm Bằng, hai má bất giác trở nên ửng đỏ.
Suốt đêm hôm đó, Sở Chi không dám nghiêng người hay cử động mà chỉ ngoan ngoãn nằm im mặc cho anh ôm cứng.
Bởi lẽ, cô sợ nếu như cử động sẽ khiến anh thức giấc.
Trong đêm hôm đó, Sở Chi giật mình tỉnh giấc ngay khi nghe tiếng hét của người bên cạnh.
Nhậm Bằng cả cơ thể rịn đầy mồ hôi.
Dường như trong mơ anh gặp phải ác mộng nên có vẻ sợ hãi.
- "Nhậm Bằng, đừng sợ.
Có em đây."
Sở Chi xích lại gần bên anh mà vỗ vỗ vai trấn an.
Cô lấy khăn lau đi mồ hôi đang thấm đằm trên trán anh.
Cả cơ thể Nhậm Bằng run rẫy, anh không ngừng thở dốc liền dụi đầu vào ngực cô như một đứa trẻ, lắp bắp nói:
- "Tiểu Nguyệt, đừng bỏ rơi anh.
Anh sợ lắm."
- "Đừng sợ.
Em vẫn bên cạnh anh mà."
Nghe cô nói thế khiến anh an tâm hơn mà ngước mặt nhìn cô nở một nụ cười liền sau đó gối đầu lên chân cô ngủ cho đến sáng.
...***...
Ánh sáng ban mai chiếu rọi vào phòng khiến Sở Chi khó chịu mà mở choàng mắt.
Cô vội đặt chân xuống giường, toang bước về phía phòng tắm thì bị trượt ngã.
Có lẽ là vì đêm qua cô để anh gối đầu cả đêm cho nên đến sáng tê cứng không tài nào đi được.
A....
Ngay khi Sở Chi sắp ngã liền cảm nhận một bàn tay ấm áp đang đỡ lấy mình ở phía sau.
Là Lý Nhậm Bằng, anh đã thức từ lúc cô đặt chân xuống giường.
Anh nhìn cô, ánh mắt ôn nhu nói:
- "Vợ không sao chứ?"
- "Cảm ơn anh."
Hai má cô