Đi được một đoạn, Ngôn Chính Phàm mới dừng xe lại.
Nhìn người con gái sau lưng vẻ mặt rũ rượi, anh hỏi:
- "Cô luyến tiếc à?"
Nghe anh hỏi, Sở Chi lập tức xua tay phủ nhận:
- "Không có.
Chỉ là...anh ấy vì tôi mà bay sang tận nơi này."
Giọng điệu có hơi mềm lòng của cô khiến Ngôn Chính Phàm như muốn điên tiết lên.
Anh rất muốn gõ thật mạnh lên đầu cô gái ngốc nghếch này.
- "Cô quá dễ dãi thì anh ta sẽ không trân trọng cô.
Mọi chuyện cứ để tôi."
Vừa nói, ánh mắt Ngôn Chính Phàm tựa như đã lập nên một kế hoạch gì đó.
Tuy nhiên mọi chuyện phải xem hành động tiếp theo của Lý Nhậm Bằng như thế nào.
...***...
Về phía Trương Kiến Thành, trong những ngày này, hắn trở về căn phòng thuê của mình, cẩn thận sắp xếp lại mọi thứ bởi vì hắn cảm nhận, đám người truy sát hắn hôm đó sẽ tìm đến hắn một lần nữa.
Chính vì lẽ đó, hắn nhất định phải rời xa nơi này càng sớm càng tốt.
Cốc...Cốc..Cốc...
Nghe tiếng gõ cửa, người phụ nữ hai mắt nhắm hờ như vẫn còn mơ ngủ liền ra mở cửa.
Cô chưa kịp định thần thì người đàn ông trước mặt đã xông vào nhà, nhất thời khiến cô hét lớn.
Trương Kiến Thành nhanh tay bịt miệng người phụ nữ lại, nhìn mớ hành lý để sẵn ngoài cửa, gấp gáp nói:
- "Tiểu Đào, anh cần số tiền để bay sang nước ngoài.
Em cho anh mượn đi."
Tiểu Đào là một trong những người tình một đêm của Trương Kiến Thành.
Giữa bọn họ chỉ quen biết dưới cương vị ăn bánh trả tiền.
Kể từ đó giữa hai người ít khi liên lạc.
Mãi một lúc sau, Tiểu Đào mới nhận ra, cô thẳng thắn nói:
- "Hiện tại em cũng không có nhiều tiền như thế đâu."
Không đợi cô nói hết, Trương Kiến Thành lập tức xông vào phòng ngủ mà lấy đi mấy món nữ trang đắt tiền của cô.
Hắn lục tung mọi ngóc ngách, cuối cùng cũng lấy được một số tiền.
Ngay khi hoàn thành, hắn lập tức bước trở ra.
Tiểu Đào thấy thế vô cùng tức giận.
Cô nhanh chóng ôm chặt lấy chân Trương Kiến Thành, không muốn cho hắn đi.
- "Trả lại cho em."
A....
Không ngờ, hắn mạnh chân hất thẳng, vô tình khiến cô đâm đầu vào góc bàn gần đó mà ngất xỉu.
Máu trên trán bắt đầu chảy xuống.
Trương