Cạch...
Tiếng cánh cửa phòng mở ra, phía trước là hai thân ảnh cao lớn.
Ngôn Chính Phàm vội vàng bước vào, lạnh giọng nói:
- "Ba, mau thả Sở Chi ra.
Cô ấy không làm chuyện gì sai cả."
Ngôn Thường Luân nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con trai, nhếch môi đáp:
- "Không ngờ con đến nhanh hơn ba tưởng.
Vậy có nghĩa là cô ta chính là người quan trọng đối với con, có phải không?"
Ngôn Chính Phàm im lặng không đáp liền đưa mắt tìm kiếm Sở Chi.
Ngay khi nhìn thấy cô đang ngồi yên trên ghế, sắc mặt có chút bơ phờ vì thuốc mê khi nãy, còn lại tay chân vẫn tự do, không có bất kì sợi dây trói nào anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Nhậm Bằng cũng hốt hoảng nhanh chóng toang chạy về phía cô nhưng đã bị Ngôn Thường Luân đứng chắn trước mặt, ông nghiêm giọng hỏi:
- "Cậu là Lý Nhậm Bằng?"
- "Phải.
Là tôi, tôi chính là chồng...à mà thôi."
Anh muốn nói mình chính là chồng của Sở Chi nhưng lại nhớ rằng cả hai đã quyết định ly hôn, nhưng vì anh vẫn chưa kí vào đơn ly hôn nên cũng chưa hẳn là chồng cũ của cô.
Nói chính xác hơn rằng hiện tại anh không biết quan hệ giữa hai người như thế nào.
Nhìn cả hai người đàn ông đang quan tâm hướng về phía một người khiến Tạ Diệu Linh đứng gần đó siết chặt hai tay, trong lòng không khỏi ghen tỵ Diệp Sở Chi, cô ta có gì tốt đẹp chứ? Về phía Ngôn Chính Phàm, anh cũng không quên trừng mắt nhìn về phía Tạ Diệu Linh.
Nếu không phải cô ta mách lẻo thì có lẽ cha của anh sẽ không làm đến mức này.
- "Diệp Sở Chi, tôi muốn cô sau này đừng qua lại với Chính Phàm nữa, chuyện tình cảm sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của nó."
- "Cha..."
Sở Chi nghe thế liền điềm nhiên trả lời:
- "Ngài Ngôn, giữa hai chúng tôi đơn giản chỉ là bạn bè thân thiết.
Hơn nữa hiện tại tôi chỉ muốn tập trung vào việc học để hoàn thành kì tốt nghiệp."
- "Bạn bè thôi sao?"
Ngôn Chính Phàm nghe những lời nói thốt ra từ miệng Sở Chi trong lòng cảm thấy có chút buồn buồn.
Anh cúi mặt, hai tay siết chặt lại.
Hóa ra từ trước