Anh quốc...
Chát....
Người phụ nữ tức giận ngay khi chứng kiến chồng mình ân ái bên cạnh người phụ nữ khác ngay tại chính căn nhà.
Gã đàn ông trên người không mảnh vải, vẻ mặt không chút ăn năn khẽ nhếch môi, vòng tay ôm lấy người phụ nữ bên cạnh nhàn hạ đáp:
- "Du Uyên, cô chỉ là con mồi để tôi đạt được mục đích mà thôi."
- "Cung Đình Kê, đồ sở khanh."
Vừa nói cô vừa dùng gối đánh liên tục về phía người đàn ông phụ bạc.
Thật uổng công cô dành tình cảm mười tám năm trời chỉ để yêu hắn.
Nào ngờ, hắn giở thối trăng hoa còn xem cô như là công cụ để hoàn thành mục đích nữa chứ.
Cắt...
Tiếng hô của đạo diễn vang lên.
Ngay lập tức, vẻ mặt sở khanh khi nãy lập tức biến mất.
Anh rời khỏi giường, tiến về nữ bạn diễn hỏi han:
- "Khi nãy vất vả cho cô rồi."
Người phụ nữ đóng vai Du Uyên khi nãy cũng nhanh chóng trở về tính cách vốn có thường ngày.
Cô mĩm cười nhìn người trước mặt, không khỏi khen ngợi:
- "Quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp.
Thiếu Trung, suýt chút nữa em tưởng anh chính là Cung Đình Kê thật."
- "Xong cảnh một, mọi người có thể nghỉ giải lao."
Đạo diễn dõng dạc nói.
Ngay lập tức, tất cả nhân viên cũng như diễn viên rời khỏi.
Có người đi ăn uống, nghỉ ngơi.
Có người thì tập trung đọc kịch bản.
Sở Thiếu Trung định bước ra ngoài hóng gió liền nhìn thấy Diệp Sở Nguyệt đang đi tới, trên tay còn xách một túi thức ăn.
Ngay lập tức, sắc mặt anh tươi hẳn lên, mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy cô.
- "Sở Nguyệt, cuối cùng cậu cũng đến thăm người bạn già này."
Dứt lời, Sở Thiếu Trung đưa tay nhận lấy số thức ăn cô mang đến.
Nhìn dáng vẻ của anh tựa như trẻ con mừng rỡ mỗi khi mẹ đi chợ về khiến Diệp Sở Nguyệt không nhịn được mà bật cười.
- "Cậu đấy.
Nghe bảo cậu chuyên đóng toàn vai tra nam, làm khổ nữ chính không đấy."
Sở Thiếu Trung bật cười, liền trả lời cô:
- "Mình chỉ tra trên phim thôi chứ bên ngoài là chàng trai ấm áp đó nhé."
Hai người cười nói vui vẻ tựa như lâu rồi mới gặp nhau, mà dù sao cũng đã năm năm rồi, kể từ khi Diệp Sở Nguyệt trở về nước.
Mặc dù cả hai vẫn còn giữ liên lạc nhưng