"Tôi chưa từng nhầm lẫn em và Tuyết Ly, vì vốn dĩ hai người hoàn toàn không giống nhau...Em mệt rồi nghĩ ngơi đi, tôi ra ngoài một lát."
Vệ Cảnh Phong định nói thêm điều gì đó, nhưng lại sợ bản thân không kiềm chế được mà nói ra những lời không nên nói sẽ làm cho cô thêm lầm tưởng.Hắn chọn cách tránh mặt cô, hắn sợ lại làm cô đau lòng nên tránh đi vẫn là tốt nhất.
...****************...
Mới sáng sớm Tô Đồng Đồng đã đến bệnh viện thăm Tiểu Ly bằng bộ dạng giống như Ninja vậy.Cô che kín mặt mũi còn mang cả kính râm, vừa đẩy cửa bước vào cô liền chạm mặt Vệ Cảnh Phong khiến cô phát hoảng, vừa định quay đi thì hắn đã lên tiếng.
"Đứng lại,cô là ai?"
Vệ Cảnh Phong nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực lên tiếng trả hỏi, Tiểu Ly ngồi trên giường nghe tiếng hắn hỏi thì quay ra cửa, Đồng Đồng chầm chậm quay lại kéo khẩu trang xuống vẫy vẫy tay gượng cười nói.
"Chào Vệ Tổng, trùng hợp quá anh cũng ở đây à?"
"Cô là ai?"
"Tôi..."
"Cậu ấy là bạn tôi Đồng Đồng."
Nghe tiếng giải vây của Tiểu Ly, Đồng Đồng mừng rỡ vội bước về phía cô, nhìn bộ dạng của Đồng Đồng khiến Mục Tiểu Ly phì cười.Giờ thì cô đã hiểu vì sao Vệ Cảnh Phong lại có giọng điệu cảnh giác với cậu ấy như vậy, cô hỏi.
"Mới sáng sớm sao cậu ăn mặc lạ vậy? Cậu không thấy nóng sao?"
"Đương nhiên là nóng, nhưng thà chịu nóng một chút còn hơn để hắn ta phát hiện ra mình."
Ánh mắt Đồng Đồng liếc nhìn về phía Vệ Cảnh Phong khẽ hỏi.
"Anh ta ở đây với cậu cả đêm sao?"
Ánh mắt Mục Tiểu Ly nhìn về phía Vệ Cảnh Phong rồi nhìn sang Đồng Đồng nhẹ gật đầu.Đồng Đồng với vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Tiểu Ly hỏi khẽ.
"Đêm qua cậu có gặp ác mộng không?"
"Cậu nói gì thế?"
"Gương mặt anh ta đáng sợ như thế chẳng lẽ cậu không sợ sao?"
"Đừng nói nữa."
Tiểu Ly như sợ Vệ Cảnh Phong nghe thấy sẽ buồn,cô vội nhìn anh nói.
"Anh về công ty đi, tôi ở đây có Đồng Đồng chăm sóc là được rồi."
"Không được, tôi phải đợi Thiếu Hy đến kiểm tra cho em xong thì mới yên tâm."
Nghe nhắc đến hai chữ Thiếu Hy vẻ mặt Đồng Đồng vô cùng lo lắng,cô vội quay sang Tiểu Ly hỏi khẽ.
"Bác sĩ điều trị của cậu là Lục Thiếu Hy sao?"
"Đúng vậy."
"Đúng là xui xẻo thật mà, không được mình phải đi đây, nếu để hắn phát hiện ra mình ở đây thì nguy."
Đồng Đồng vừa nói vừa đeo lại khẩu trang vừa chạy vội đi để tránh gặp Lục Thiếu Hy, nhưng vừa mới ra đến cửa cô đã đâm sầm vào người hắn.Lục Thiếu Hy thấy cô chao đảo vội giữ cô lại để cô khỏi ngã, thấy cô đã đứng im thì lên tiếng hỏi.
"Cô không sao chứ!"
"Tôi...!tôi không sao."
Đồng Đồng ấp úng vội đẩy tay hắn ra quay mặt tránh đi.Nghe giọng nói có chút quen thuộc Lục Thiếu Hy nghiêng người nhìn vào mặt cô hỏi.
"Tôi nghe giọng cô khá quen, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?"
"Chắc anh nhầm rồi, tôi...tôi chưa gặp anh bao giờ, tôi có việc đi trước đây."
Đồng Đồng tránh né ánh mắt nhìn của Lục Thiếu Hy nhanh chân chạy mất.Thiếu Hy vẫn ánh mắt ngờ vực nhìn theo cô,Vệ Cảnh Phong thấy thế liền nói.
"Tôi bảo cậu đến đây khám cho bệnh nhân, chứ đâu có bảo cậu đến đây tán gái.Cậu không thấy chiêu của cậu cũ rích quá hay sao?"
Lục Thiếu Hy liếc mắt nhìn về phía Vệ Cảnh Phong, hắn nhanh chân bước đến trước mặt anh lên tiếng trách móc.
"Vệ thiếu gia, bệnh viện của tôi bảy giờ mới đến giờ làm việc.Bây giờ mới sáu giờ sáng cậu đã bắt tôi đến đây kiểm tra cho vợ cậu,sao cậu không chuyển đến đây làm ông chủ của tôi luôn đi."
"Nếu cậu có lòng mời tôi nhất định sẽ suy nghĩ về đề nghị của cậu."
"Cậu...!đúng là tức chết tôi mà, chỉ được cái ức hiếp tôi thôi."
"Thì sao? Cậu có ý kiến à? Tôi nghe nói Lục phu nhân đang tìm mối cho cậu đúng không? Vừa hay tôi biết được một vài tiểu thư danh giá, để tôi gọi điện cho Lục phu nhân."
"Được rồi được rồi, tôi khám cho