Không biết Mục Tiểu Ly đã ngồi thất thần nhìn sợi dây chuyền n kia bảo lâu,cho đến khi nghe âm thanh tiếng bước chân đang bước lên cầu thang.Cô vội lau nước mắt cất chiếc hộp nhỏ vào ngăn kéo bước ra, là Vệ Cảnh Phong cùng một cô gái ăn bận rất se.xy đang dìu nhau lên cầu thang,hai hàng nước mắt cô lại lăn dài.Lưu quản gia mở cửa phòng giúp bọn họ rồi trở xuống lầu, cả hai người bước vào không thấy ra nữa.Mục Tiểu Ly cảm giác trái tim mình đau đến mức không thể nào thở được, cô vội đẩy cửa bước vào phòng ngã lên giường khóc nức nở.Anh ấy thay đổi rồi,anh ấy không còn cần cô nữa.
Lại nói đến Vệ Cảnh Phong sau khi bước chân vào phòng đã ngã lăn ra giường chẳng thể gượng dậy nổi.Hắn say đến mức miệng không ngừng gọi tên Tuyết Ly rồi khóc trong vô thức, cô gái ăn bận se.xy kia nhìn Vệ Cảnh Phong mà nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt thèm thuồng của cô ta nhìn hắn như muốn nuốt chửng lấy hắn vậy.Bởi Vệ Cảnh Phong xưa nay chưa từng gần gũi bất kì cô gái nào, chỉ hôm nay vì hắn say quá nên cô mới có cơ hội theo hắn về đây mà thôi.Cô ta từ từ thoát y cho mình rồi bò lên giường v.uốt ve Vệ Cảnh Phong nói.
"Đêm nay anh phải chiều em đấy!"
Cô ta v.uốt ve rồi luồn tay mở từng chiếc cúc áo ra, Vệ Cảnh Phong trong mơ màng nhìn thấy gương mặt cô gái lạ thì nhíu mày túm chặt tay cô ta hỏi.
"Cô là ai?"
"Em là người tình của anh, đêm nay em sẽ đưa anh lên tận thiên đàn, anh có đồng ý không?"
Vệ Cảnh Phong như không thuận mắt liền bật dậy hất cô ta ngã xuống giường quát.
"Cút."
Ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người của hắn làm cô ta vô cùng hoảng sợ, vội mặc lại quần áo rồi chạy khỏi phòng.Vệ Cảnh Phong lại ngã ra giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà khẽ nói.
"Ly Ly, rốt cuộc em đã đi đâu?"
Nhắm đôi mắt lại hai hàng nước mắt của hắn lại rơi, hắn yêu cô nhiều như vậy sao cô có thể rời bỏ hắn đi mà không một lời như thế chứ! Vệ Cảnh Phong lại bật dậy chao đảo bước đến cầm lấy chai rượu uống một hơi dài rồi ngồi bệt ra sàn, người ta nói uống rượu có thể giúp quên đi những chuyện không vui,sao hắn đã uống nhiều như vậy rồi mà hình bóng ấy vẫn mãi trong tim không sao quên được.
Hắn tức giận ném chai rượu vào tường rồi ngã nằm xuống sàn.
Lưu quản gia nghe âm thanh khá lớn liền nhanh chóng chạy lên, cảnh tượng trước mắt làm ông cứ ngỡ thiếu gia của mình sảy ra chuyện gì rồi bèn chạy đến phòng Tiểu Ly,âm thanh khá lớn đường nhiên Tiểu Ly cũng nghe được.
"Hai người nồng nhiệt đến mức đó sao?"
Cô cứ ngỡ là hai người họ đang ân ái với nhau quá nồng nhiệt nên làm đổ vỡ đồ đạc trong phòng,cho đến khi nghe tiếng gõ cửa dồn dập của Lưu quản gia.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia tự sát rồi!"
Mục Tiểu Ly nghe ông nói hoảng hốt bật dậy ra mở cửa hỏi.
"Chú vừa nói gì,anh Cảnh Phong làm sao? Chẳng phải anh ấy vừa đưa một cô gái về phòng sao?"
"Cô gái đó đã bị cậu ấy đuổi đi rồi, vừa rồi tôi nghe âm thanh lớn phát ra từ phòng thiếu gia, tôi bước vào thấy cậu ấy nằm bệt dưới sàn,xung quanh đều là máu."
Mục Tiểu Ly lo lắng ba chân bốn cẳng chạy đến phòng Vệ Cảnh Phong, nhìn thấy hắn nằm im lìm,xung quanh loang lổ những vết đỏ cùng mãnh vỡ.Cô bước đến ôm hắn dậy vừa khóc vừa gọi.
"Cảnh Phong, Cảnh Phong anh làm sao vậy? Mau mở mắt ra nhìn em đi, Cảnh Phong."
Cảnh Phong trong cơn say nghe tiếng gọi cố nhướng mắt lên, gương mặt Tiểu Ly đang khóc nức nở ôm lấy hắn lại khiến hắn nhớ đến cô bé năm xưa,khi hắn bị thương lại sốt mê man cô bé ấy cũng ôm lấy hắn khóc như vậy.Bất chợt hắn bật dậy ôm lấy cô.
"Ly Ly em trở về rồi sao?Em thật sự trở về rồi sao?"
Lưu quản gia sau khi bước vào phòng mới biết, những vết đỏ trên sàn không phải máu mà là rượu thì vô cùng ái náy, ông định nói với Tiểu Ly nhưng thấy Cảnh Phong đang ôm cô ấy, thấy mình là người thừa ông liền đứng lên vội vã bước ra ngoài.Tiểu Ly biết hắn đã nhận nhầm mình là Tuyết Ly nên vội đẩy hắn ra nói.
"Cảnh Phong anh nhận nhầm người rồi,em là..."
Câu nói còn chưa hết câu Cảnh Phong đã đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu khiến cô không sao nói được gì nữa.Mặc cho Tiểu Ly hết mực phản kháng và đẩy hắn ra, Cảnh Phong càng ôm chặt lấy cô hơn, nụ hôn cứ thế mà sâu hơn