Cuối tuần, Sở Tinh Châu chở Chu Hạc đi ăn, với lý do "cậu" mới "chết", đi xả xui.
Chu Hạc không muốn đi mấy nhà hàng sang trọng, cậu không muốn gặp chuyện như lần trước.
Vì thế lần này Sở Tinh Châu đưa cậu đến một quán nhỏ nhưng trang trí rất tao nhã.
Tầng dưới bán cà phê tầng hai là nơi dùng cơm.
Quán trang trí theo tông màu ấm áp, vừa đẩy cửa bước vào liền ngửi được hương cà phê thơm nức.
Chu Hạc thật sự quá thích phong cách trang trí này, thấy thời gian còn sớm nên Chu Hạc liền cùng Sở Tinh Châu đi xem.
Vừa đi lên khúc ngoặt của cầu thang liền đối diện với Phó Đoạn đang đi xuống.
Chu Hạc như không nhìn thấy Phó Đoạn, cậu cùng Sở Tinh Châu lướt qua hắn muốn bước lên tầng.
Phó Đoạn khí cực, kéo tay Chu Hạc, uy hiếp nói: "Cậu còn dám trốn!"
Chu Hạc bình tĩnh nhìn hắn, đạm nhiên nói: "Tiên sinh, chúng ta quen nhau sao? Kéo tay một Omega xa lạ là hành động thật bất lịch sự."
Phó Đoạn ngỡ ngàng nhìn đôi mắt đào hoa của cậu, trong mắt không có yêu thương, không có giận dữ, một cảm xúc đều không có! Chỉ còn lại sự xa lạ.
"Nếu anh dám tiếp tục, thì lần sau khi gặp lại, chúng ta sẽ là người xa lạ!" Đêm đó Chu Hạc đã nói như vậy.
Phó Đoạn nhíu mày, nói: "Chu Hạc, đừng quấy rối, chúng ta về nhà thôi."
Sở Tinh Châu tiến lên kéo lấy một tay khác của Chu Hạc, liếc nhìn Phó Đoạn rồi nói: "Phó tổng, đừng kéo tay đối tượng của tôi."
Phó Đoạn biết Sở Tinh Châu, tinh anh trẻ tuổi trong thương nghiệp cũng chỉ có vài người, vừa nhìn hắn liền nhận ra.
Trùng hợp là những buổi tiệc Phó Đoạn dẫn Chu Hạc đi cùng thì Sở Tinh Châu không hề tham gia.
Nên trước kia Chu Hạc hoàn toàn không quen biết Sở Tinh Châu.
Tin tức tố hương rượu vang đỏ cùng hương sương tuyết lạnh giá bùng nổ va chạm vào nhau, hương rượu vang đỏ bao lấy Chu Hạc tuyên bố chủ quyền.
Phó Đoạn bị hành động này làm cho tức giận, anh ta sao dám! Chu Hạc rõ ràng là của hắn!.
Đọc ????????????????ện ????ại ( ???????? ????ⅿ????????????????en.????n )
Chu Hạc chỉ ngửi được hương rượu vang đỏ, Sở Tinh Châu lại bảo vệ cậu không để cậu bị ảnh hưởng, còn Phó Đoạn chỉ lo giằng co cùng anh.
Phó Đoạn siết chặt tay, Chu Hạc dù có cố sức kéo ra cũng không thể, cổ tay đều bị đỏ lên.
Chu Hạc tức giận nói: "Vị tiên sinh này, anh đang làm tôi đau đấy."
Tin tức tố như kim nhọn đâm vào tay của Phó Đoạn, hắn theo bản năng buông lỏng, Chu Hạc nhanh chóng rút tay của cậu ra.
Sở Tinh Châu cúi đầu hôn lên trán Chu Hạc, anh gợi lên khóe miệng, nói: "Lần đầu (giao lưu) của cậu ấy, thuộc về tôi."
Chu Hạc nghe xong thì khuôn mặt đỏ bừng, Phó Đoạn thấy hai người thân thiết thì sắc mặt trầm xuống.
Chu Hạc còn không phản bác lời nói của Sở Tinh Châu.
Phó Đoạn âm u hỏi: "Anh muốn cùng tôi đoạt người?"
Sở Tinh Châu bình đạm trả lời: "Không phải đoạt, cậu ấy đã là của tôi."
Như món đồ của bản thân bị cướp lấy, trong lòng Phó Đoạn như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hắn nói: "Sở tổng, anh hẳn biết cậu ấy là bạn đời của tôi, cướp Omega của người khác cũng không phải hành động quang minh gì."
"Hai người đã ly hôn." Sở Tinh Châu vừa xoa tay giúp Chu Hạc