Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

69: Sở Tinh Châu Tỏ Tình


trước sau


Sau buổi nói chuyện với Phó Đoạn, tâm tình của Chu Hạc chẳng mấy tốt đẹp.
Phó Đoạn không từ bỏ mà mỗi ngày đều có người đến giao hoa cho cậu, Chu Hạc chỉ có thể làm lơ.
Không lẽ cậu bị Phó Đoạn lây bệnh tra nam?
Không không không! Chu Hạc điên cuồng lắc đầu, cậu thà độc thân suốt đời cũng không muốn bắt cá hai tay như Phó Đoạn!
Buổi sáng hôm nay, Chu Hạc như thường lệ đi đến bên giường trò chuyện cùng Hứa Kỷ Trạch, nó đã như một thói quen hằng ngày của cậu.
Chu Hạc cảm thấy khoảng thời gian này là lúc lòng cậu yên tĩnh hẳn.
Chu Hạc vừa lau tay giúp anh vừa nói chuyện: "Tôi từng nói với anh chưa nhỉ? Tay của anh rất đẹp."
Chu Hạc không ngừng một lần mà khen đôi tay của Hứa Kỷ Trạch nhưng hình như cậu chưa lần nào trực tiếp nói ra.
"Lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi đã muốn nói điều này." Chu Hạc mỉm cười rơi vào hồi ức.
Lần đầu Chu Hạc gặp Hứa Kỷ Trạch là ở bệnh viện, nói chính xác hơn là lúc Phó Đoạn nhập viện vì cứu cậu.
Lúc ấy tâm trí của Chu Hạc loạn thành một mớ hỗn độn, cũng chẳng để ý tới bác sĩ nói chuyện với mình là ai, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.
Hứa Kỷ Trạch khi ấy thấy Chu Hạc đôi tay đầy máu ngơ ngác ngồi trên ghế thì đến đưa cho cậu một cái khăn ướt, bảo cậu đi rửa tay.
Trên tay Chu Hạc dính đầy máu của Phó Đoạn, do thời gian dài tiếp xúc không khí nó đã khô lại, đen đỏ nhìn ghê người.

Chu Hạc vô thức nhận lấy khăn, tùy tiện lau qua loa vài cái nên chẳng thế nào sạch được.

Dùng xong một cái khăn Hứa Kỷ Trạch lại đưa cho cậu một cái khăn mới, cũng không lại nhắc cậu vào phòng vệ sinh để rửa tay.

Cứ thế một người đưa khăn một người lau, hết cả bịch khăn ướt thì tay Chu Hạc cũng đã sạch.
Đến khi Phó Đoạn được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật thì Chu Hạc mới hồi thần lại, chạy đến nhìn xem hắn.

Từ đầu tới cuối cậu cũng chẳng biết người đưa khăn cho cậu là ai, chỉ nhớ đó là một đôi bàn tay rất đẹp.
Chu Hạc cúi đầu tỉ mỉ lau từng ngón tay giúp Hứa Kỷ Trạch, không biết có phải cậu nhìn nhiều nên sinh ra ảo giác hay không mà cậu thấy ngón tay của anh động đậy!
Chu Hạc cứng đờ dừng lại động tác, đôi mắt không chớp nhìn vào tay của anh, ngón trỏ thật sự có rất nhỏ giật giật!
"Bác sĩ!" Chu Hạc lập tức đứng phắt dậy nhấn vào chuông báo.

Tim cậu đập nhanh như muốn rơi ra ngoài, một cảm xúc mừng như điên nhảy lên trong lòng.
"Hứa Kỷ Trạch, anh nghe tôi nói không? Anh tỉnh lại rồi phải không?" Chu Hạc kéo lấy tay anh không ngừng lẩm bẩm, mười đầu ngón tay lạnh lẽo do quá mức hồi hộp.

Cậu sợ đây chỉ là ảo giác.
Bác sĩ rất nhanh liền đến, sau một quá trình rườm rà thì họ bảo Hứa Kỷ Trạch có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ trong nay mai mà thôi!
Thật lớn kinh hỉ quăng vào tai Chu Hạc khiến cậu nhất thời choáng váng.
"Thật tốt quá, thật tốt quá rồi." Chu Hạc vui mừng nói không nên lời.
Tâm trạng hưng phấn kéo dài đến tận buổi trưa, đến khi Chu Hạc nhận được một cuộc điện thoại của Sở Tinh Châu, bảo rằng tối nay là ngày giao lưu tin tức tố.
Chu Hạc lập tức chia sẻ tin tức tốt này cho anh nghe, Sở Tinh Châu chỉ đạm thanh nói chúc mừng.

Chu Hạc quá hưng phấn cũng không nhận ra cảm xúc khác thường của anh.
Hai người thường giao lưu sau bữa tối, như vậy cơ thể sẽ không quá mệt mỏi.

Địa điểm vẫn là ở nhà của Sở Tinh Châu.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi!" Chu Hạc phấn khởi kêu, có thể nói cả ngày hôm nay cậu đều như thế, một tin vui đã đủ để nạp đầy năng lượng cho cậu.

Đến cả hoa Phó Đoạn đưa tặng cũng may mắn được tặng lại cho y tá mà không phải nằm trong thùng rác.
Sở Tinh Châu đôi mắt ám ám nhìn Chu Hạc đang vui vẻ, anh đi đến ngồi bên cạnh cậu nói: "Bắt đầu thôi."
Chu Hạc ngẩn ra hỏi: "Không không ngồi phía đối diện sao?" Mấy lần trước vẫn luôn là thế mà.
"Đằng nào mà cậu chẳng muốn ôm." Sở Tinh Châu vừa tháo cà vạt ra vừa nói.
Chu Hạc gương mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh, Sở Tinh Châu hôm nay nói chuyện thực trắng ra, không phù hợp với hình tượng của

anh!
Một lúc sau Chu Hạc chẳng còn tâm trí suy nghĩ phù hợp hay không, bởi vì cậu chỉ muốn mau mau chạy trốn khỏi cảm giác này.
Chu Hạc cuộn tròn ngồi trên sô pha, cậu cắn chặt gối, đôi mắt ửng đỏ hung hăng trừng Sở Tinh Châu.
Tin tức tố hương rượu vang đỏ dịu nhẹ từ tốn vuốt ve mỗi tấc da của cậu, khiến Chu Hạc vừa thoải mái lại vừa ngứa ngáy.


Hương hoa hồng mỗi lúc một nùng liệt, ngọt ngào mê người, say sưa kéo lấy hương rượu vang đỏ như muốn nhiều hơn, nhiều rượu hơn.
Sở Tinh Châu không dao động, hương rượu ít ỏi không thể nào thỏa mãn hoa hồng, mật độ tin tức tố của hoa hồng đã dày đặc đáng kinh ngạc nhưng hương rượu đỏ như ban ân mà tỏa ra từng chút một.

Dù cho hương hoa hồng làm nũng cọ xát, thì nó vẫn nghiễm nhiên không dao động.
Chu Hạc thật sự gấp muốn chết, đầu vai không ngừng run rẩy, hai tay bấu lấy gối đầu không biết phải làm sao.

Mấy lần trước Sở Tinh Châu luôn rất cường thế khiến cậu chịu không nổi, lúc này lại quá mức chậm chạp như có như không mà trêu ghẹo cậu.
Cấu tạo cơ thể của Omega vốn giỏi thừa nhận, quá mức ôn tồn chậm chạp chỉ khiến Omega càng cảm thấy hư không khó nhịn.

Mà Alpha cũng không có khả năng nhẫn nhịn khi thấy Omega trong lòng cầu xin, nhưng Sở Tinh Châu có thể nhịn xuống.

Nhịn tới mức gân xanh trên tay đều nổi lên, cơ bắp căn chặt cũng muốn Chu Hạc mở miệng trước.
Dù hai người ngồi cạnh nhau nhưng chẳng ai chịu tiến tới.
Chu Hạc hít sâu một hơi, ai thả lỏng ai thua, cậu không cần ôm!
Quanh quẩn bên người chỉ có hương rượu, Chu Hạc như lạc vào đại dương rượu đỏ, lạnh lẽo rượu lạnh bao lấy cậu, nhưng khi Chu Hạc muốn chạm vào thì nó lại trốn đi.
Chu Hạc cả người bị trêu chọc vô cùng mẫn cảm, đến cả đầu ngón tay cũng không nhịn được mà run rẩy.

Khoái cảm dồn nén mỗi lúc một nhiều, từ từ chậm chạp tích tụ lại.

Làn da tiếp xúc với không khí dần trở nên phấn hồng ngon miệng, nốt ruồi đỏ như muốn nhỏ máu.


Cổ áo vây lấy xương quay xanh xinh đẹp, khiến người không khỏi liên tưởng, bên dưới chiếc áo kia có phải cũng phấn hồng như thế không.
Sở Tinh Châu ánh mắt ám ám nhìn cậu, đáy mắt như vực sâu muốn nuốt lấy Omega trước mặt.
Rốt cuộc anh vẫn không nỡ nhìn cậu khó chịu, cánh tay hữu lực ôm Omega vào lòng, tin tức tố kịp thời phóng xuất, nồng liệt âu yếm cậu.
"Ha..." Hai người cùng nhau thỏa mãn thở phào một hơi.
Cả người Chu Hạc mềm mại nằm trong lòng anh.

Qua rất lâu sau, Sở Tinh Châu kéo lấy bàn tay non mềm của cậu, nhẹ hôn lên các ngón tay.
Chu Hạc đã không có sức đâu mà rụt tay lại, chỉ có thể mặc anh muốn hôn thì hôn.
Sở Tinh Châu hôn lên lòng bàn tay của cậu, hơi thở nóng ẩm khiến Chu Hạc rùng mình.

Âm thanh lười biến như hùng sư vừa ăn no, giọng khàn khàn nói: "Chu Hạc, anh thích em."1
Chu Hạc đang mê mang nằm trong lòng anh, nghe vậy cứ nghĩ bản thân bị ảo giác, cậu tròn mắt nhìn Sở Tinh Châu.
Sở Tinh Châu chân thành lặp lại: "Anh thích em, hãy làm bạn trai của anh."
...
Chuyên mục đoán ý.
[Sở Tinh Châu: "Anh thích em."
Chu Hạc: "???".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện