Thế Thân Rối

Chương 118


trước sau

“Các vị khán giả, đại gia hảo! Nơi đây chính là hiện trường của chương trình Phu phu thăm hỏi phiên bản Thế thân “rối”, ta lần này chính là người chủ trì của chương trình – Mai tử, hoan nghênh tất cả mọi người!” (tự mình vỗ tay)

.

“Khụ khụ… Xem ra các vị chính là không được hào hứng cho lắm. Chúng ta không nói nhiều nữa, đầu tiên xin mời một trong số các nhân vật chính của chúng ta ra sân khấu – Kim Tại Trung!”

.

Chỉ thấy một vị nam tử bạch y thắng tuyết chân thành đi ra khỏi cánh gà, đôi mắt đẹp mang theo tuyệt nhiên ngạo khí, khóe môi khẽ nhếch lên câu dẫn một nụ cười băng lãnh mà tà mị, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Phía sau còn có một hắc y nam tử đi theo, mày kiếm mắt sáng, tuấn dật phi phàm.

.

“ẤY~~!” – Bản thân hô to một tiếng “Trịnh Trang chủ, ta còn chưa có gọi ngươi ra đây làm gì, ngươi không được làm kịch bản bị rối loạn a!”

.

Duẫn Hạo lạnh lùng liếc ta một cái, một tay vỗ vỗ thanh kiếm giắt bên hông, tiến lên khẽ khàng ôm lấy thắt lưng Tại Trung, bộ dáng chỉ có thể hình dung bằng bốn chứ “Duy ngã độc tôn”.

.

“Ta chính là đi ra đấy, ngươi có thể làm gì?”

.

“Ta… Không có năng lực làm gì a!” – Ta ha hả cười chống chế “Mau ngồi, mau ngồi đi a!”

.

Duẫn Hạo ôm Tại Trung ngồi xuống ghế, Tại Trung chính là ngồi ở trên đùi hắn.

.

Ta nhìn hai người bọn họ khanh khanh ta ta mà trong lòng cười nhạt. Hừ! Một lát nữa Tại Trung mà không được ta hỏi đến thể nào chả giận tím mặt về nhà sẽ bắt lão Trịnh quỳ lên trên tấm ván giặt quần áo, rõ ràng là ta đã đảm đương vị trí dì ghẻ một thời gian dài như vậy ni! (Thỏ tử: xem, bản tính của Phá Mai đã bị bại lộ, nàng ta chính là một mụ dì ghẻ a!)

.

“Nếu cả hai vị đều tới rồi, như vậy chúng ta nên bắt đầu thôi!” – Ta hắng giọng.

.

“Câu hỏi thứ nhất: Xin hỏi quý tính đại danh của hai vị là?”

Tại: “Duẫn, tiểu thuyết này điều không phải là do nàng ta viết sao?”

Duẫn: “Đúng vậy!”

Tại: “Vậy làm sao nàng ta lại không biết danh tự của chúng ta a?”

“Chuyện đó mà còn phải hỏi?” – Duẫn Hạo cười cười tà ác “Nàng ta là bà lão si ngốc a.”

Tại Trung hiểu rõ gật đầu “Thì ra là thế!”

Bản thân: “…” (Trịnh Duẫn Hạo, xem như ngươi lợi hại! )

.

“Câu hỏi thứ hai: Xin hỏi giới tính của hai người là?”

Tại: “Duẫn này, nàng ta thực sự là tác giả sao? Thế nào mà ngay cả giới tính nhân vật do chính mình viết ra, nàng ta cũng không rõ a?”

Duẫn: “Càng nói lên nàng ta là bà lão si ngốc a.”

Tại Trung vẻ mặt thương hại nhìn về phía ta “Hài tử thật đáng thương, tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành bà lão si ngốc a.”

Bản thân: “… … …” (bình tĩnh, bình tĩnh)

.

“Câu hỏi thứ ba: xin hỏi tuổi của hai người là?”

Tại: “Duẫn này, không cần nhiều lời nữa, ta đã biết nàng ta đúng là bà lão bị Alzheimer1 thời kỳ cuối rồi.”

Duẫn: “Thông minh!”

Bản thân: “! ! ! ! ! !” (chờ chờ chờ! Lão nương ta không bão nổi thì khi ta là con mèo bệnh a?!)

.

“Câu hỏi thứ tư: Các ngươi lần đầu tiên gặp mặt ở nơi như thế nào?”

Tại: “Đại môn của Câu Lan Viện.”

Duẫn: “Giống như trên.”

.

“Câu hỏi thứ năm: Lúc đó cảm giác đối với đối phương là gì?”

Tại Trung đạm đạm nhất tiếu, trong mắt có chút nhu tình.

“Lúc đó huynh ấy đã cứu ta, cho nên trong ngực có chút cảm kích.”

Duẫn: “… … …”

Bản thân cười thầm (cơ hội tới rồi!)

“A? Duẫn Hạo vì sao không nói lời nào? Ngươi có cảm giác gì đối với Tại Trung?”

Duẫn Hạo bộ dạng cực kỳ trầm tư: “Cái này…”

Tại Trung thu lại nụ cười, nhãn thần biến thành lãnh đạm.

“Phỏng chừng hắn lúc đó không thấy ta đi, trong mắt đều là Hi Triệt ca.”

Bản thân liên tục gật đầu: “Ân, đúng đúng, ta nhớ ra rồi, đúng là như thế.”

Duẫn Hạo dùng ánh mắt sát nhân nhìn về phía ta.

“… … …” (có cơ hội xem ta khỏi cần dùng U Minh Kiếm pháp cũng cắt ngươi thành mười tám khúc!)

.

“Câu hỏi thứ sáu: Lúc đó, câu đầu tiên nói với đối phương là?”

Duẫn: “Ngươi tên là gì?”

Tại: “Ta là Kim Tại Trung.”

Bản thân (mồ hôi!!!): “Thực sự là phu xướng phu tùy a.”

.

“Câu hỏi thứ bảy: Sau khi nói chuyện với nhau xong, cảm giác đối với đối phương là?”

Tại Trung lộ ra một nụ cười vô cùng tinh khiết.

“Lúc đó huynh ấy nói muốn bảo vệ ta, cho nên trong ngực thật cao hứng, cũng chính là khi đó, ta…” Tại Trung cười cười,
không nói thêm gì nữa.

“Có phải ngươi đã đem lòng thương yêu hắn?” – Bản thân tiếp tục tra vấn.

Tại Trung chỉ cười không nói, từ chối cho ý kiến.

“Vậy còn Duẫn Hạo thì sao? Ngay lúc đó cảm giác của Duẫn Hạo là gì?” – Bản thân hỏi tiếp.

Duẫn Hạo đạm đạm nhất tiếu, nhìn về phía Tại Trung ánh mắt tràn đầy sủng nịch.

“Đệ ấy lúc đó thực gầy yếu, rất dễ khiến người ta thương yêu. Cho nên ta đã có suy nghĩ muốn ôm đệ ấy vào trong ngực, hảo hảo bảo hộ đệ ấy.”

“Duẫn Hạo…” – Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, trong mắt mang theo cảm động.

Duẫn Hạo không nói, chỉ là cánh tay ôm Tại Trung càng thêm chặt.

Bản thân: “Ta có nên gọi thân mụ2 tới luôn không a?”

.

“Câu hỏi thứ tám: Xin hỏi quan hệ của hai người có hòa thuận hay không?”

Tại: “Ngươi là đang hỏi quan hệ hiện tại hay hỏi trước đây?”

Bản thân: “Trước sau đều hỏi.”

Tại Trung lạnh mặt: “Ta không muốn trả lời.”

Duẫn: “Giống như trên.”

Bản thân: “Chuyện này không được a, các ngươi đây là trái với quy tắc!”

Tại Trung & Duẫn Hạo: “Chính do ngươi viết ra chẳng lẽ ngươi không biết rõ sao?! Bà lão si ngốc!!”

Bản thân: “… … Không hổ là phu phu, thực ăn ý!”

.

“Câu hỏi thứ chín: Xin hỏi hai người thích nhất loại vận động gì? Thuận tiện nói rõ, vận động giữa phu phu không được tính.”

Duẫn: “Luyện kiếm.”

Tại: “Ngồi dây đu.” (mồ hôi!! Ngồi dây đu cũng được coi là một loại vận động sao?)

.

“Câu hỏi thứ mười: Nguyên nhân là gì?”

Duẫn: “Luyện trở thành Thiên hạ Đệ nhất, để bảo hộ Tại Trung.”

Tại: “Bởi vì dây đu do chính tay Duẫn Hạo làm cho ta.”

Bản thân: “Thật đúng là tương thân tương ái a. Hảo, tiết mục lần này đến đây thôi, cuối tuần chúng ta sẽ tiếp tục hoan nghênh hai nhân vật chính của Thế thân “rối” – Kim Tại Trung và Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh đến giải đáp cho chúng ta về tình cảm quấn quýt triền miên của họ, hoan nghênh mọi người đúng giờ thưởng thức!”

.

Tại: “Chỉ hỏi có mười câu, tiết mục này thật là ngắn.”

Duẫn: “Đệ chẳng lẽ không biết sao? Tác giả thích nhất là thẻ3 a, thẻ càng khó chịu nàng ta càng sảng.”

Tại: “Thiên tác nghiệt do khả vi, tự tác nghiệt bất khả hoạt. Nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị nhân dân quần chúng đập chết.”

… …

Lúc này, bản thân đang trên đường đi về nhà, đi ngang qua một tòa nhà cao tầng, bỗng nhiên…

.

“A! Chậu hoa nhà ai …” – Bản thân máu chảy đầy mặt, ngã xuống đất không dậy nổi.

.

Không lâu sau, tiếng còi của xe cứu thương vang lên.

.

Bản thân nằm trong xe cứu thương, hai mắt mơ hồ, tay run rẩy giơ lên.

.

“Khác… Ta cũng không quản… Hộ sĩ nhất định phải… là loại dễ nhìn a… Tốt nhất là một tiểu thụ…”

.

Đại chúng (phẫn nộ!!): tử tính bất cải4!!

.

Thỏ: “Phá mai nằm viện rồi, chương trình cuối tuần này sẽ do ta chủ trì, mọi người nhất định phải đến tham gia nha!”

.

Tung hoa ~~~~~~~~

_____________________________

1 Alzheimer: bệnh mất trí a!!! Dùng để thay thế cho từ si ngốc a ^^

2 Thân mụ: mẹ ruột a ^^

3 Thẻ: cái này liên quan đến hệ thống truyền hình của nước bạn. Ran chưa kịp tìm hiểu a ^^

4 Tử tính bất cải: có chết cũng không đổi tính ^^

Truyện convert hay : Bất Bại Chiến Thần Dương Thần ( Hoàn Chỉnh )

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện