Thế Thân Rối

Chương 31


trước sau

Duẫn Hạo ngồi bên trong sương phòng của Doanh Nguyệt, sắc mặt đã âm trầm đến cực điểm.

Ba ngày đã trôi qua, Tại Trung cư nhiên không tới tìm hắn. Thậm chí người của Phác Hữu Thiên còn thăm dò khắp nơi trong thành để tìm tung tích của hắn. Nếu không phải vì bản thân cùng với lão bản của Doanh Nguyệt lâu có chút quan hệ, e là Phác Hữu Thiên đã sớm tìm ra tung tích của hắn.

Xem ra Tại Trung không nói cho Phác Hữu Thiên biết hắn ở Doanh Nguyệt lâu, y là sợ hắn vừa trông thấy tên Phác Hữu Thiên kia liền một tay kết liễu luôn sao.

Tại Trung a, nếu như ngươi thực sự sợ ta giết Phác Hữu Thiên, vì sao không ngoan ngoãn theo ta trở về? Hay chính là do ngươi vẫn ngây thơ nghĩ rằng Phác Hữu Thiên có năng lực bảo hộ ngươi? Ta đã cho ngươi thời gian ba ngày, lúc này đây, đừng bao giờ nói ta không cho ngươi cơ hội!

"Người đâu!" Duẫn Hạo trầm giọng quát lên.

"Trang chủ có gì phân phó?" Một đại hán từ ngoài cửa đi vào.

"Hãy xuống phía dưới phân phó mọi người chuẩn bị, đêm nay chúng ta đi thăm hỏi Yên Vũ các." Khóe miệng Duẫn Hạo khẽ nhếh lên cười nhạt.

"Tuân lệnh."

*Tác giả lại hứng khởi cắt đoạn chứ không phải Ran a...*

Vì sao? Vì sao hắn đã huy động nhiều người như vậy, nhưng vẫn không có cách nào tìm ra Trịnh Duẫn Hạo đang ở nơi nào?

Hữu Thiên ngồi trong thư phòng, cau mày.

Ở nơi này, hắn đã nghĩ ở đây năng lực tìm kiếm của mình chưa bao giờ bị thất thủ, huống chi Trịnh Duẫn Hạo còn là ngoại nhân từ nơi khác đến, hắn càng không có lý do gì để bị qua mặt như vậy. Hắn thực sự hoài nghi có đúng là thời gian gần đây Yên Vũ các đã quá an ổn, cho nên toàn bộ thuộc hạ đã biến thành một lũ vô dụng hay không!

Đúng lúc này, Hữu thiên bỗng nhiên nghe được tiếng đánh nhau, tựa hồ là truyền đến từ ngoài sân, đang định đứng lên xem rốt cuộc có chuyện gì, thì một thủ hạ liền xông vào phòng.

"Các chủ, có người tập kích!" Người nọ vô cùng hoảng loạn, nói xong câu này liền liên tục thở hổn hển.

"Tập kích?" Hữu Thiên nhướng mày. Tiếng đánh nhau từ tiền viện1 đã rõ ràng truyền đến bên tai, hắn còn chưa nghe thấy có tiếng đánh nhau từ ngoài đại môn "Đối phương có bao nhiêu người?"

"Ba ... Hơn ba mươi người" người nọ trả lời.

"Có hơn ba mươi người mà có thể khiến ngươi sợ hãi đến mức này sao?" Trong mắt Hữu Thiên lóe lên hàn quang.

"Bọn họ... Võ công của bọn họ quá lợi hại." Người nọ cúi đầu nói.

Hữu Thiên nhíu mày. Chẳng lẽ là Trịnh Duẫn Hạo đã tìm tới cửa? Vừa vặn, đỡ phiền phức.

Hữu Thiên nghĩ, bước ra ngoài thư phòng, cấp tốc đi đến tiền viện.

Tiền viện lúc này hỗ chiến đã phân tranh. Người của Yên Vũ các tuy nhiều, nhưng lại bị đánh cho tan tác tả tơi, người người nằm trên mặt đất. Trái lại đối phương, không có lấy một người bị thương.

Hữu Thiên vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt không khỏi thâm trầm, hắn thật không nghĩ tới thủ hạ của mình lại làm được việc đến vậy. Trong lòng dấy lên lửa giận, rút kiếm ham gia chiến cuộc, chỉ sau chốc lát, liền liên tiếp đánh gục ba người của đối phương.

"Công phu của Phác Các chủ quả nhiên không tồi."

Một thanh âm lạnh lùng chợt vang lên, Hữu Thiên theo tiếng nói quay lại, một hắc y nam tử đang đứng cách đó không xa, trên mặt mang theo tiếu ý băng lãnh.

"Ngươi chính là Trịnh Duẫn Hạo?" Hữu Thiên chỉ lạnh lùng nhìn người nam tử kia.

"Không sai." Duẫn Hạo chỉ đơn giản dạo bước đến trước mặt Hữu Thiên.

"Ba ngày trước chính ngươi đã khiến cho Tại Trung..." Xung quanh có khá nhiều người, cho nên Hữu Thiên không muốn nói ra hai chữ kia.

"Hắn thuộc sở hữu của ta, ta thích làm thế nào, thì được như thế." Trong câu trả lời của Duẫn Hạo không có lấy một chút tình cảm.

"Tên hỗn đản nhà ngươi!" Hữu Thiên tức giận rống lên một tiếng, rồi hướng kiếm đâm thẳng về phía Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo dễ dàng tránh được đường kiếm đó của Hữu Thiên, kiếm ở bên người cũng được xuất ra.

"Công phu của ngươi cũng khá tốt, bất quá ở trước mặt ta, ngươi vẫn còn kém xa a!"

Duẫn Hạo nói xong, kiếm vũ giống như tia chớp. Hữu Thiên mệt nhọc chống đỡ, căn bản không đủ năng lực, rất nhanh, trên người đã trúng hơn tam bốn vết thương, tiên huyết nhiễm đỏ phục của hắn.

"Ca!" Hữu Hoán không biết chạy đến từ lúc nào trông thấy bộ dạng của Hữu Thiên như vậy, hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhằm hướng Duẫn Hạo tấn công.

Duẫn Hạo căn bản không để Hữu Hoán ở trong mắt, chỉ sau một chiêu đã đánh bay kiếm ở trong tay Hữu Hoán, còn phi lên định đá một cước vào giữa ngực cậu.

"Hữu Hoán!" Hữu Thiên vội phi thân tới, ôm toàn bộ thân thể Hữu Hoán vào trong ngực, kiên cường đỡ một cước vô cùng mạnh mẽ của Duẫn Hạo, tiên huyết tự trong miệng tuôn ra, ngã xuống đất không dậy nổi.

"Ca! Ca!" Hữu Hoán ôm Hữu Thiên khóc thét "Ngươi tột cùng là kẻ nào? Vì sao muốn đả thương ca ca của ?" Hữu Hoán căm tức nhìn Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo vẫn như cũ không thèm để tâm đến Hữu Hoán, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hữu Thiên.

"Gọi Kim Tại Trung ra đây." Giọng điệu Duẫn Hạo giống như đang ra lệnh bắt người kia phục tùng.

"Ngươi tìm Tại Trung ca?" Hữu Hoán mở to hai mắt "Tại Trung ca chả phải ba ngày trước đã rời khỏi đây, huynh ấy không còn ở Yên Vũ các nữa, không còn liên quan đến ca ca của ta nữa, ngươi không được làm tổn thương ca ca của ta!"

"Hữu Hoán!" Hữu Thiên có phần giận dữ trừng mắt nhìn Hữu Hoán.

"Là ngươi đưa hắn đi khỏi đây?" Duẫn Hạo nheo mắt nhìn Hữu Thiên "Ngươi thật là can đảm đấy!"

"Ta sẽ không để Tại Trung ở lại chỗ này chờ ngươi đến tìm y, ngươi là kẻ vô tình vô nghĩa, lãnh huyết hỗn đản!" Hữu Thiên không chút kiêng kỵ nào nhìn thẳng vào Duẫn Hạo rủa xả.

"Chẳng quan hệ, ta trước tiên kết liễu ngươi, sau đó đi truy tìm Tại Trung, ta xem hắn không còn sự che chở của ngươi thì có khả năng tránh né được bao lâu!" Duẫn Hạo vừa nói vừa giơ kiếm.

"Ngươi đừng hòng làm bị thương ca ca của ta!" Hữu Hoán đứng dậy, một chưởng hướng thẳng về phía Duẫn Hạo.

"Không biết lượng sức mình!" Duẫn Hạo đơn giản hừ lạnh một tiếng, vừa nghiêng mình dễ dàng tránh được chưởng lực của Hữu Hoán, một tay ngay lập tức đánh bay hắn ra xa.

"Hữu Hoán!" Hữu Thiên đau lòng nhìn Hữu Hoán, trong mắt tràn đầy lửa giận "Chuyện của Tại Trung và đệ đệ của ta vốn không liên quan với nhau, ngươi không được làm tổn thương nó!"

"Chẳng phải ngươi nên quan tâm tới chính bản thân mình trước bất quá dù có làm như vậy cũng vô ích thôi, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!" Duẫn Hạo nói xong một kiếm hướng thẳng phía Hữu Thiên đâm tới.

Hữu Thiên lúc này đã bị trọng thương, căn bản vô lực né tránh, cam chịu nhắm hai mắt lại.

"CA --! ! !" Hữu Hoán tê tâm liệt phế hét lên.

"Dừng tay!"

Cùng với tiêng hét đau thương đó, một bóng bạch y hiện lên, ngăn cản mũi kiếm của Dẫn Hạo, đứng ngay trước mắt Hữu Thiên.

"Tại Trung?" Hữu Thiên chăm chăm nhìn người bạch y ở phía trước, trong lòng không khỏi đau xót "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi! Quay lại đây làm gì?!"

Tại Trung liếc mắt về phía Hữu Thiên, khóe miệng không khỏi cong lên cười khổ.

Y làm sao có thể không quay trở lại? Vừa rồi nếu y đến chậm một bước, chẳng phải Hữu Thiên sẽ bỏ mạng dưới
lưỡi kiếm của Duẫn Hạo hay sao, đây là chuyện y không bao giờ muốn nó xảy ra.

"Trang chủ, thuộc hạ bỏ trốn khỏi Minh trang, phạm vào trang quy, cam nguyện trở lại chịu phạt, thỉnh Trang chủ không nên liên lụy đến người vô tội." Tại Trung chậm rãi quỳ xuống trước mặt Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tại Trung, vẻ mặt tràn đầy hàn ý.

Năm đó Tại Trung để đào thoát khỏi sự truy bắt của Minh trang, đã lợi dụng Phi Vân trang, dẫn đến kết cục Phi Vân trang vì y mà bị hủy diệt, nhưng sao lúc đó y ra đi dứt khoát như vậy. Còn hiện tại, Tại Trung cư nhiên vì không muốn tên Phác Hữu Thiên này bị thương tổn, không những quay lại đây còn cam nguyện cùng hắn trở về trang, y quan tâm đến Phác Hữu Thiên đến vậy sao?

"Ta đã cho ngươi thời hạn 3 ngày theo ta quay về, nhưng nga cả bóng dáng của ngươi cũng không thấy đâu, ta đã cho ngươi một cơ hội, nhưng chính là do bản thân ngươi đã không biết quý trọng, ngày hôm nay tất cả những kẻ liên quan ở đây đều phải chết!" Trong đôi mắt vốn băng lãnh của Duẫn Hạo sát khí đã nổi lên cuồn cuộn.

"Ta... Ta không ới là do có nguyên nhân." Vẻ mặt Tại Trung vô cùng lo lắng.

Lúc đó chưởng khí của Hữu Thiên đã phong bế nội công của y đến hai ngày hai đêm, y ngay khi nội công phục hồi có thể vận động như cũ đã lập tức quay lại đây, nhưng chính là vẫn chậm một bước.

"Ta mặc kệ ngươi có nguyên nhân gì! Cho dù ta có thể buông tha cho những người khác, nhưng Phác Hữu Thiên nhất định phải chết!" Duẫn Hạo không mảy may để tâm tuyệt tình nói.

"Nếu như ngươi muốn giết hắn, vậy trước tiên giết ta đi!" Tại Trung đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo.

"Ngươi nghĩ rằng ta không thể giết ngươi có đúng hay không?!" Giận dữ lúc này đã dâng tràn trong mắt Duẫn Hạo.

"Ta chưa bao giờ có suy nghĩ đó." Nhãn thần Tại Trung trở nên u ám. Người dám ở trước Duẫn Hạo ngạo khí ngất trời hung hăng làm càn, e rằng chỉ có một mình Kim Hi Triệt mà thôi, còn y, bất quá chỉ là một con rối.

"Tại Trung, ngươi không cần lo cho ta, mau mau chạy đi!" Hữu thiên vẻ mặt lo lắng cực điểm nhìn Tại Trung.

"Chạy ư?" Duẫn Hạo nhíu mày "Hắn có trốn cũng không thoát, còn ngươi ngày hôm nay cũng không thể sống mà tiếp tục lo hão nữa!" Nhãn thần Duẫn Hạo trầm xuống, giơ mũi kiếm hướng Tại Trung tấn công.

Tại Trung bất đắc dĩ buộc phải ứng chiến.

"Duẫn Hạo, ta cầu xin ngươi, thả Hữu Thiên đi, ta cùng ngươi quay về." Tại Trung vừa đỡ đòn vừa cầu xin Duẫn Hạo.

"Ngươi càng cầu xin ta, hắn càng đáng chết!" Duẫn Hạo nghe Tại Trung nói xong, chiêu thức càng trở nên sắc bén hơn, nhưng hắn cũng không muốn là Tại Trung bị thương tổn, chỉ đơn giản dồn ép khiến y lui bước, muốn nhanh chóng diệt trừ tên Phác Hữu Thiên khiến hắn chướng mắt đang ở phía sau Tại Trung.

Tại Trung căn bản không thể chống đỡ nổi, sau cùng bị Duẫn Hạo một cước đá sang một bên, nhưng hắn cũng chỉ dùng có ba phần công lực, cho nên cũng không thể làm Tại Trung bị thương.

Duẫn Hạo lợi dụng cơ hội này, một kiếm nhằm thẳng vào ngực Hữu Thiên, mau lẹ, mạnh mẽ, ngoan tuyệt!

Âm thanh mũi kiếm đan xuyên qua thân thể con người vang lên, tiên huyết mạnh mẽ phun trào, nhưng mũi kiếm không phải đâm vào ngực Hữu Thiên, mà lại là Tại Trung.

Duẫn Hạo ngơ ngác nhìn Tại Trung bị tiên huyết phiếm hồng thân thể, đầu óc trở nên trống rỗng, tâm can như bị một thứ sắc bén đâm xuyên qua, đau đớn vô cùng lan tràn như đại thủy.

"Tại Trung!" Hữu Thiên kinh hoàng hét lên, vòng tay như muốn ôm trọn lấy Tại Trung chăm lo cho vết thương của y.

"Ngươi không được đụng vào hắn!" Duẫn Hạo một tay đẩy Hữu Thiên ra xa, một tay cuốn trọn thân thể Tại Trung ôm sâu vào lòng.

"Khụ... Khụ..." Khóe miệng Tại Trung sắc đỏ tràn ra kinh người "Đừng giết Hữu Thiên... Ta sẽ... Ngoan ngoãn cùng ngươi... quay về... Làm con... rối của ngươi... Ngươi muốn thế nào sẽ được như thế... chuyện gì cùng được." Tại Trung vừa nói vừa không ngừng nôn ra tiên huyết.

"Quỷ tha ma bắt! Ngươi không nên nói nữa" nhìn Tại Trung không ngừng thổ huyết, trái tim Duẫn Hạo càng ngày càng bị bóp nghẹt, nhớ lại tình cảnh hai năm trước chính bản thân mình suýt nữa đã bóp chết Tại Trung, quá khứ cùng hiện tại chồng chất lên nhau, hắn lại một lần nữa tổn thương Tại Trung.

"Đáp... ứng với... ta." Tại Trung gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo Duẫn Hạo, trong mắt tràn đầy cầu xin.

"Được, được, ta không giết hắn nữa! Ngươi cố chịu một chút nữa, ta lập tức mang ngươi đi gặp đại phu!" Duẫn Hạo ôm ngang lấy Tại Trung phi thân dời đi.

Người của Duẫn Hạo thấy thế, cũng theo chủ tử dời đi, toàn bộ rút khỏi Yên Vũ các.

Hữu Thiên hai mắt chỉ biết mở trừng trừng nhìn Duẫn Hạo mang Tại Trung ly khai, vô pháp ngăn cản. Hắn thực sự là vô dụng, rõ ràng nói như đinh đóng cột là sẽ bảo vệ Tại Trung, những đến cùng lại để Tại Trung vì hắn bị thương. Một kiếm vừa rồi của Duẫn Hạo có bao nhiêu phần ngoan độc, Tại Trung nhất định bị thương rất nặng, vừa nghĩ lại hình ảnh lưỡi kiếm đâm qua thân thể Tại Trung, Hữu Thiên có cảm giác trái tim của mình cũng bị xé nát ra rồi.

Tại Trung, ngươi nhất định phải chịu đựng, không nên xảy ra chuyện gì, chờ ta, ta nhất định sẽ cướp lại ngươi từ trong chính tay của Trịnh Duẫn Hạo mang về đây!

Truyện convert hay : Long Vương Y Tế Giang Thần Đường Sở Sở

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện