Thế Thân Rối

Chương 42


trước sau

Tại Trung cuộn mình nằm trên giường, tỉ mỉ lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa. Tiếng bước chân từ xa đi đến gần, sau đó dần dân lại đi về phía xa. Tại Trung nghe xong, âm thầm thở dài một hơi.

Đó không phải là hắn, hắn chưa tới, tốt quá, hắn chưa có tới, chưa có tới.

Tại Trung đem chính mình lùi sâu vào trong góc giường, thân thể không ngừng run rẩy. Từ sau đêm hôm đó, Tại Trung chính là vô cùng sợ Duẫn Hạo, chỉ cần nhìn thấy Duẫn Hạo, nỗi sợ hãi tận đáy khiến y không nhịn được mà rùng mình, cho dù mấy ngày nay Duẫn Hạo không hề làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến y, nhưng, Tại Trung vẫn rất sợ.

Y đã không còn là người mang tên Kim Tại Trung như trước kia nữa. Trước đây Kim Tại Trung là một ngạo nhân mang một thân võ công cao cường, chưa bao giờ để bất cứ người nào vào mắt, mà hiện tại Kim Tại Trung chân chân chính chính chỉ là một con rối, chỉ có thể để người khác thao túng, không có một chút năng lực phản kháng. Tại Trung mơ hồ nhớ lại lúc y vẫn chưa được Minh trang thu nạp, mới sáu tuổi đầu đã phải lang thang đầu đường xó chợ, khi đó, bất kể là ai cũng có thể khi dễ y, đều có thể đánh y, còn bản thân y, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. (Thế sao anh vẫn đẹp vậy??? Việc đó gọi là ghen ghét tài năng, đố kỵ sắc đẹp đó Tại ca =.=!!!)

"Tại Trung." Giọng nói vang lên kèm theo đó là cánh cửa được mở ra, Duẫn Hạo bước vào trong phòng.

Tại Trung cả kinh, gắng hết sức đem chính thân thể mình cuộn tròn vào trong góc, dường như chỉ cần làm như thế thì Duẫn Hạo sẽ không thể trông thấy y vậy.

Duẫn Hạo vừa đi đến gần giường thoáng trông thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi đó của Tại Trung, chỉ sau giây lát nhãn thần đã trầm xuống, nộ khí phảng phất trong đáy mắt kia.

"Tại Trung, ngươi không đói bụng sao? Chính Thù ca nói thời gian gầy đây ngươi nên ăn những loại thức ăn dễ tiêu hóa một chút, cho nên ta đã phân phó trù phòng1 làm một ít cháo cho ngươi, mau, đến đây ăn đi." Duẫn Hạo ngồi xuống bên giường, khẽ vẫy tay với Tại Trung đang co ro trong góc.

"Ta... Ta không đói bụng." Tại Trung cúi đầu thì thào.

"Không đói cũng phải ăn, bữa gần nhất ngươi có chịu ăn chút nào đâu, mau tới đây ăn đi." Duẫn Hạo vừa nói vừa cười cười ôn nhu với Tại Trung.

"Ta... Ta thực sự không đói bụng." Tại Trung nguầy nguậy lắc đầu.

"Tại Trung, mau tới đây." Duẫn Hạo hơi nheo mắt lại, chén cháo đang cầm trên tay cũng đã được để lên trên bàn.

Tại Trung biết, đây là dấu hiệu chứng tỏ Duẫn Hạo sắp nổi giận, y hiểu y rõ nên đi đến đó, nhưng cơ thể dường như không nghe lời, không tiến lên mà trái lại càng thụt lùi về phía sau.

"Ta giúp ngươi qua!" Duẫn Hạo một tay tóm lấy người Tại Trung kéo y ra khỏi góc giường "Vì sao lại trốn tránh ta như thế? Ta đáng sợ đến vậy sao?" Duẫn Hạo hung hăng lấy tay nắm chặt cằm của Tại Trung, bắt buộc y phải ngẩng đầu lên đối diện với mình.

Vì sao? Vì sao từ sau đêm hôm đó, Tại Trung vừa nhìn thấy ta lại tìm mọi biện pháp né xa, còn không ngừng run rẩy kịch liệt? Vì sao ta chỉ thấy sự sợ hãi tràn ngập trong đôi mắt kia? Tại Trung không nên sợ ta, ta làm như thế không phải vì muốn y sợ ta đến mức này!

"Ta... Ta... Ta thực sự không đói... Không phải do sợ ngươi đâu." Mắt ngấn lệ Tại Trung cố gắng giải thích.

"Ngươi nói dối!" Lửa giận cũng theo câu nói mà lóe lên trong mắt Duẫn Hạo.

"Ta không có! Ta không có!" Tại Trung đột nhiên trở nên hoảng loạn "Ta nghe lời, ta ăn cháo, ta ăn." Tại Trung vừa nói vừa lảo đảo xuống khỏi giường đến bưng chén cháo trên bàn lên, không để ý việc cháo vẫn còn nóng hôi hổi mở miệng định một hơi húp hết.

"Tại Trung!!" Duẫn Hạo vội vàng xông tới giật lấy chén cháo trong tay Tại Trung, cháo nóng thế này sẽ khiến đầu lưỡi của y bỏng hết mất.

"Ô..." Tại Trung vì bỏng mà không nói nên lời, nhưng vẫn nhìn Duẫn Hạo với ánh mắt tràn đầy lo sợ.

"Ngươi có sao không?"
Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, khẩn trương xem xét tình hình của y.

Tại Trung lắc đầu, nhưng thân thể nằm gọn trong lòng Duẫn Hạo không thể kiềm chế được mà run rẩy. Tại Trung biết bộ dạng sợ sệt này của mình sẽ khiến Duẫn Hạo sinh khí, nhưng y lại không có biện pháp khống chế bản thân. Tại Trung hiểu Duẫn Hạo quá rõ, hiểu đến từng biểu cảm thần thái của Duẫn Hạo sẽ thể hiện điều gì. Bởi thế, y càng thêm sợ hãi, sợ Duẫn Hạo tức giận, thực sự rất sợ Duẫn Hạo sinh khí, nhưng Tại Trung càng run sợ, lại càng khiến Duẫn Hạo nộ khí xung thiên.

"Ngươi có thể sợ ta đến mức này sao?" (Hạo ca a!!! Về điểm này thì Ran phải nói là anh đã dùng sai biện pháp rồi TT^TT)

Duẫn Hạo cau mày nhìn Tại Trung, sự bất đắc dĩ sâu sắc ngập trong đáy mắt, hắn biết lúc này mà phát hỏa với Tại Trung sẽ chỉ càng khiến y sợ hãi thêm, nhưng chính bản thân Duẫn Hạo lại khống chế không được. Ta chỉ muốn Tại Trung có thể ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta mà thôi, chẳng lẽ ta đã sai rồi sao? Tại sao Tại Trung có thể quay sang cười nói với Hữu Thiên vui vẻ đến như vậy, còn khi nhìn ta thì trong đôi mắt đó chỉ có thể là sợ hãi và nước mắt thôi ư? Đây không phải là kết quả mà ta mong mỏi, không phải!

Tại Trung hai mắt đẫm lệ nhìn Duẫn Hạo. Đúng vậy, ta sợ ngươi, kỳ thực ngay từ năm năm trước khi lần đầu tiên ngươi cường bạo ta thì trong ta một nỗi sợ hãi đã hình thành, nhưng bởi vì quá yêu ngươi, cho nên ta đã tự mình trán áp nhổ bỏ gốc rễ của nỗi sợ hãi đó đi, nhưng hiện tại, tình yêu say đắm hoàn toàn bị nỗi khiếp sợ cùng tuyệt vọng lấn át, ta chỉ muốn tránh khỏi ngươi thật xa.

"Bỏ qua đi, ngươi gắng nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta tìm Chính Thù ca tới đây khám cho ngươi." Duẫn Hạo ôm Tại Trung bế đến bên giường, rồi dịu dàng đặt y xuống. Duẫn Hạo biết hạ thân của Tại Trung vẫn chưa bình phục hẳn, hắn rắt sợ vết thương của y bị động "Ngủ đi một lát, tối ta lại đến tìm ngươi." Duẫn Hạo nói xong quay lưng dời đi.

Duẫn Hạo đi rồi, trong lòng Tại Trung nỗi sợ hãi qua đi đau thương lại lan tràn.

Ta vẫn rất yêu Duẫn Hạo, vẫn rất yêu Duẫn Hạo. Nhưng trong hoàn cảnh thế này, ta rất sợ ngươi, sợ đến không thể khống chế. Ta không có cách nào lẵng quên buổi tối ngày hôm đó. Ta móc hết gan ruột hết lời van cầu ngươi, nhưng sao ngươi có thể lạnh lùng bàng quan đến vậy, không chỉ có cưỡng bức ta một lần, còn phế đi võ công của ta, dùng thiết liên trói buộc ta, Duẫn Hạo, ngươi thực sự là ác quỷ. (Ách!!! Do thù hằn nên dù rất đau lòng, rốt cuộc Ran vẫn phải thay đổi cách xưng hô cho phù hợp TT^TT)

"Khụ khụ..."

Một cơn ho mảnh liệt ập tới, Tại Trung liền hộc ra một búng máu.

Nội thương mà Tại Trung bị từ hai năm trước kỳ thực chưa hồi phục hoàn toàn, bất quá trong thời gian lưu lại Giang Nam, Hữu Thiên luôn cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố y, hơn nữa một thân võ công cũng giúp y chống đỡ lại phần nào, bởi vậy cho dù nội thương vẫn còn, nhưng Tại Trung vẫn không bị tổn hại quá nghiêm trọng, chỉ có điều hiện tại...

Cũng tốt, võ công không còn, ta cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Cũng tốt, rất nhanh thôi, Kim Tại Trung ta sẽ được giải thoát.

Truyện convert hay : Cửu Tinh Bá Thể Quyết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện