Thế Thân Rối

Chương 94


trước sau

Sáng sớm ngày thứ hai, Tại Trung liền ly khai khách điếm, lên đường đến Vãn Thu trấn.

.

Dọc theo đường đi, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Tại Trung vẫn có cảm giác Duẫn Hạo đang ở cách đó không xa, lẳng lặng đi theo y.

.

Chuyện Lý Tú Mãn ngấm ngầm chiếm đoạt Minh trang, Hữu Thiên đã từng vô ý kể với y không ít lần. Nhưng Tại Trung chưa từng để ý đến, cơ bản là với thực lực hùng hậu của Minh trang, Lý Tú Mãn thực sự có ý muốn tấn công Minh trang, đó quả thực nói dễ hơn làm, mơ tưởng giữa ban ngày. (Tại ca tự tin dễ sợ =.=|||)

.

Nhưng nếu như Lý Tú Mãn quả thực có mưu đồ đó, lại thêm việc ta đang trên đường đến đó để đàm phán với hắn. Không thể nghi ngờ đến chuyện Lý Tú Mãn sẽ nhân cơ hội này mà bắt ta, rồi lấy ta ra uy hiếp Duẫn Hạo.

.

Duẫn Hạo nói không sai! Tuy hiện tại ta đã không còn là người của Minh trang nữa, nhưng sao có thể phủ nhận quá khứ. Hơn nữa đối với người ở bên ngoài, họ vẫn nghĩ tĩnh nghĩa giữa ta và Duẫn Hạo vẫn còn sâu nặng!?^^

.

Ngồi ở trong mã xa, Tại Trung lạnh lùng cười nhạt.

.

Nói thật, ta chưa từng tin vào chuyện Duẫn Hạo thực lòng quan tâm đến ta, cũng chưa bao giờ tin tưởng Duẫn Hạo yêu ta. Cho dù năm năm trước, Duẫn Hạo luôn miệng nói hắn yêu ta! Nhưng sao ta có thể dễ dàng tin tưởng như vậy. Ta không thể tin, một chút cũng không muốn tin!

.

"Tại Trung thiếu gia, chúng ta đã đến Vãn Thu trấn rồi." - Từ ngoài mã xa vang lên tiếng của Lương Nhi.

.

Mã xa dừng lại trước cửa một khách điếm, Tại Trung vén màn xe lên, đi xuống. Vừa đặt chân chạm xuống mặt đất, trong chớp mắt Tại Trung liền cảm thấy có một cỗ sát khí lao thẳng về phía y. Theo bản năng đẩy Lương Nhi đang đứng ở bên cạnh ra, Tại Trung cấp tốc cúi người xuống, ba mũi phi đao nhanh như chớp găm thẳng vào thành xe. Không đợi Tại Trung có thêm phản ứng, ba nam nhân bịt mặt liền rút đao nhằm thẳng vào y. Lương Nhi rất ít khi ra khỏi Yên Vũ các, từ trước đến giờ chưa từng trải nghiệm qua cách thức tấn công này, lúc đó chỉ biết đứng ngây ngẩn một chỗ, mở to mắt nhìn thanh đảo bổ thẳng xuống đầu Tại Trung, nhưng không thể nhúc nhích.

Keng!!! - Tiếng binh khí va chạm vào nhau chói tai, một hắc y nhân không hiểu từ đâu xuất hiện đứng chắn trước mặt Tại Trung, cầm kiếm ngăn cản đòn tấn công của mấy tên kia. Người đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Duẫn Hạo. (Hạo ca!!! Pha anh hùng cứu "mỹ nhân" thực đẹp mắt a ^^)

.

Tại Trung ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo, khe khẽ thở dài, hắn đúng là ở ngay gần đây!

.

"Tại Trung thiếu gia, thiếu gia có sao không?" - Lương Nhi lúc bấy giờ mới có phản ứng, vội vàng chạy đến nâng Tại Trung dậy.

.

Tại Trung không nói gì, y đang tự hỏi. Sau năm năm, đây là lần đầu tiên ta quay về Vãn Thu trấn. Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng ta? Ta không nhớ bản thân đã gây hấn với bất cứ ai khác a? Cho dù có, thì đó cũng là chuyện của năm năm trước rồi, đối phương đâu cần phải... cố ý đợi đến lúc ta quay về đây mới chịu trả thù a!

.

Hơn nữa, xét theo vị trí mà ba mũi phi đao nhắm vào, cứ cho rằng ta không thể né kịp, thì chúng cũng chỉ làm bị thương phần mềm chứ không hề gây nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như nói đây là sơ xuất của đối phương, vậy sơ xuất này quá không bình thường. Ba mũi phi đao kia không hề nhằm vào nơi hiểm yếu, người bình thường muốn làm sợ rằng không có khả năng thực hiện. Đối phương làm như vậy, tựa hồ là muốn thăm dò một điều gì đó! Thế nhưng, rốt cuộc chúng muốn thăm dò cái gì?

(Để Ran nói hộ cho, muốn xem có đúng là Trang chủ Minh trang có thực sự đi theo anh, âm thầm bảo vệ không đó!!! Có câu "người trong cuộc toàn bộ là ngốc tử"... Câu này đúng thiệt >'''

Ánh mắt lại chuyển về phía ba người đang giao đấu với Duẫn Hạo, trong đầu Tại Trung bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lẽ nào... Nguy rồi! Lẽ nào đối phương có ý định này! (Tại ca thông minh a!!! Iu quá đi ^^)

.

Lúc này, Duẫn Hạo vung một kiếm, hai tên kia lập tức mất mạng, ngã xuống. Ngay sau đó, Duẫn Hạo xoay người lại, gác kiếm lên cổ kẻ thứ ba còn sống.

.

"Nói! Là kẻ nào sai ngươi đến đây?!" - Trong mắt Duẫn Hạo nồng được sát khí. Mắt vừa trông thấy có phi đao nhắm thẳng vào Tại Trung, thì trái tim hắn thiếu chút thì ngừng đập. Thực may, Tại Trung đã tránh được!

.

Kẻ kia không nói một lời, cấp tốc lấy tay nắm lấy kiếm của Duẫn Hạo dí vào cổ mình, tự sát mà chết.

.

Duẫn Hạo có chút bất ngờ, hắn không nghĩ tới tên kia cư nhiên chết cũng không nguyện nói ra kẻ chủ mưu. Nhưng sự tình thành thế này càng khiến hắn bất an vạn phần. Rốt cuộc là ai muốn làm hại Tại Trung?

.

"Đa tạ Trịnh Trang chủ đã ra tay cứu mạng, tại hạ vô cùng cảm kích." - Tại Trung đi về phía Duẫn Hạo, nói lời khách sáo.

"Yên Vũ các các người là một đám vô dụng hay sao? Vừa rồi vì sao tất cả đều đứng ngây như phỗng, một chút động tác cũng không có? Phác Hữu Thiên bình thường dạy dỗ các người thế nào chứ?!" - Duẫn Hạo lạnh lẽo liếc mắt nhìn một lượt về những hạ nhân đứng gần đó, trong mắt tràn đầy tức giận.

.

"Người của Yên Vũ các không tới phiên ngươi giáo huấn. Những người này đều do ta lựa chọn, họ dù sao cũng là người mới, tất nhiên là không có nhiều kinh nghiệm, đó hoàn toàn là phản ứng bình thường của con người." - Tại Trung nhàn nhạt giải thích, ngữ điệu thực lạnh lùng.

.

"Đệ suýt nữa là đã mất mạng, vậy mà còn nói như vậy được sao? Đệ không biết làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm ư! Vậy mà còn dẫn theo một đám phế vật! Tại Trung, rốt cuộc đệ đang suy nghĩ gì vậy?!" - Duẫn Hạo nhất thời khống chế không được, to tiếng với Tại Trung.

.

"Ta nói rồi, ta không cần ngươi lo lắng!" - Tại Trung vẫn lạnh lùng như cũ, thản nhiên trả lời.

.

"Đệ..."

.

"Quay về đi!" - Tại trung cắt ngang lời Duẫn Hạo "Ta muốn ngươi quay về!"

.

"Tại Trung..."

.

"Quay về!" - Tại Trung nhín thẳng vào Duẫn Hạo, tựa hồ muốn nói cho hắn biết điều gì đó. (Tại
ca lo cho Hạo ca kìa! Mừng quá đi...)

.

Duẫn Hạo cau mày, nhìn Tại Trung thật sâu. Hắn biết Tại Trung lúc này không phải vì cảm giác chán ghét nên mới muốn hắn rời khỏi đây.

.

Nhất định là Tại Trung đã phát hiện ra điểm gì đó bất thường, hoặc đã phần nào đoán được mục đích của những kẻ kia. Nếu không, đệ ấy nhất định không dùng hai chữ "quay về" để xua đuổi ta!

.

Nhưng hành động đó càng khiến Duẫn Hạo tức giận thêm.

.

Rõ ràng là đệ biết quanh mình có nguy hiểm, thế mà vẫn cố chấp, muốn một mình đương đầu, Tại Trung a! Sao đệ không suy nghĩ cẩn thận chứ! Hiện tại đệ đâu còn là Minh trang Đệ nhất sát thủ nữa của năm xưa nữa, chỉ đơn thuần là một người đã mất hết võ công a!

.

"Sự tình đã đến mức này mà đệ muốn ta quay về, làm sao được?" - Duẫn Hạo nheo mắt lại "Ta đã nói là sẽ không can thiệp đến cuộc sống của đệ, nhưng như thế không có nghĩa là ta để mặc đệ lâm vào nguy hiểm. Theo ta quay về Minh trang được không? Chờ đến lúc đệ đàm phán với Lý Tú Mãn xong, ta sẽ phái người hộ tống đệ về Yên Vũ các." - Duẫn Hạo nói xong, một tay vươn ra nắm lấy cổ tay Tại Trung.

.

"Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi... Ngươi buông!" - Tại Trung dùng hết sức lực giãy giụa.

,

"Tại Trung, đừng như vậy!" - Thần sắc Duẫn Hạo lạnh đi vài phần, kéo Tại Trung đi về phía trước.

,

Tại Trung a! Ta biết ta ép buộc đệ thế này, đệ càng lúc sẽ càng căm ghét ta. Nhưng ta rất sợ, thực sự rất sợ đệ sẽ gặp phải chuyện không may. Ta không sợ đệ căm hận ta, chán ghét ta. Ta chỉ sợ đệ sẽ bị thương tổn thôi! Tại Trung...

.

"Trịnh-Duẫn-Hạo! Ngươi... Ngươi thực sự là một chút cũng không thay đổi! Ngươi chưa bao giờ biết suy nghĩ đến cảm giác của người khác? Huống chi từ năm năm trước, ta đã không còn chút quan hệ gì với ngươi! Ngươi có quyền gì mà bắt buộc ta phải làm theo ý ngươi?! Ngươi vẫn tưởng rằng ta còn là con rối trong tay ngươi sao?!" - Tại Trung vừa giãy giụa vừa nói.

.

Nghe Tại Trung nói xong, Duẫn Hạo nhất thời ngây ngẩn, Tại Trung liền nhân cơ hội đó, giằng tay hắn ra.

.

"Tại Trung, ta là vì..."

.

Bốp!

.

Duẫn Hạo còn chưa kịp nói hết câu, Tại Trung đã dứt khoát cho một cái bạt tai. Đầu Duẫn Hạo nghiêng về một bên, tóc mái rối bời xõa tung, che nửa khuôn mặt. Hắn cả người ngây ngẩn, cứ duy trì nguyên tư thế kia, một chút cũng không nhúc nhích. (Đấy gọi là tát cho lật mặt đó =.=|||)

.

"Ngươi lại muốn lấy lý do ngươi làm vậy là vì ta sao?" - Tại Trung lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo "Vậy năm đó ngươi phế đi võ công của ta, cũng là vì ta sao? Biến ta thành bộ dạng này cũng là vì ta sao? Không còn võ công không có nghĩa ta là một phế nhân! Không có nghĩa là không có ai bảo hộ thì ta vô năng bảo hộ chính bản thân mình. Kể cả dù ta không thể bảo về chính ta đi chăng nữa, thì cũng không liên quan đến ngươi. Đại môn Minh trang kia, ta cả đời này cũng không muốn bước qua dù chỉ là một bước! Trịnh Duẫn Hạo, chẳng phải ta đã nói rõ với ngươi rằng, ta hậ n ngươi! Bởi thế, đừng xuất hiện trước mắt ta thêm một lần nào nữa!" - Tại Trung nói xong liền xoay người "Lương Nhi, chúng ta đi!"

.

"Vâng, Tại Trung thiếu gia!" - Lương Nhi chưa từng chứng kiến Tại Trung tức giận đến mức độ này, chỉ có thể cẩn cẩn dực dực trả lời, đi phía sau Tại Trung, bước vào trong khách điếm.

.

Duẫn Hạo vẫn tiếp tục đứng ngơ ngác ở đó, trong lòng tràn đầy đau khổ.

.

Tại Trung! Năm năm trước đệ chưa từng chính miệng nói với ta ba chữ "Ta hận ngươi" kia. Ta vốn không nghĩ đến chuyện năm năm sau, ngày hôm nay chính tai nghe đệ nói điều đó. Chẳng lẽ thời gian năm năm còn chưa đủ để đệ xóa đi dù chỉ một chút hận ý dành cho ta sao? Có khi nào chính quãng thời gian kia trái lại càng khiến đệ căm hận ta sâu sắc hơn?

.

Cũng không sao! Một lần năm năm ta vẫn không chờ được sự tha thứ của đệ, thì còn lần thứ hai, thứ ba... Tại Trung, ta vẫn tiếp tục chờ đệ! Chỉ cần Trịnh Duẫn Hạo ta còn một hơi thở, ta vẫn sẽ chờ đệ! (Oa oa... T^T, câu này đau lòng quá đi... đời người có vài lần năm năm mà Hạo ca nói vậy!!! Cố lên anh, không lâu đến vậy đâu... Cố lên a!!!)

.

"Khụ khụ..." - Duẫn Hạo bắt đầu ho khan kịch liệt, tiếp đó là tiên huyết tràn ra từ khóe môi. Thấy vậy, Duẫn Hạo vội vàng đưa tay vào trong lòng, lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên dược, bỏ vào miệng, nuốt xuống.

.

Ôm ngực thở dốc một hồi, Duẫn Hạo mới chậm rãi hồi phục khí tức. Yếu ớt nhìn thoáng qua đại môn khách điếm, Duẫn Hạo thở dài một hơi, chậm rãi xoay người ly khai, nhưng hắn cũng không đi quá xa, chọn một nơi gần đó chờ đợi.

.

Tại Trung, đệ đã không muốn trông thấy ta, ta sẽ không để đệ nhìn thấy đâu! Có thể lẳng lặng ở một chỗ bảo vệ đệ, ta đã thấy hạnh phúc lắm rồi! Cho dù đệ không chấp nhận, nhưng nói cho cùng, Trịnh Duẫn Hạo vẫn có cơ hội dùng hết khả năng để bảo hộ đệ! Tại Trung a...

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện