Nam nhân kia thật là dai dẳng, cô đã nói rất rõ ràng, cô đã thương người khác nhưng hắn thật cố chấp.
Nói cái gì mà tấm lòng của tôi, mong em nhận lấy, sau đó mỗi ngày đều đều gửi đến một bó hoa?
Anh ta có nghĩ đến chuyện này sẽ gây phiền phức cho cô?
Nói nhẹ có nặng có, cái gì cũng nói rồi, nhưng anh ta không quan tâm vẫn tiếp tục làm theo ý mình.
Cô ghét nhất là kiểu nam nhân độc quyền như vậy. Chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Người như vậy không nên yêu, bởi vì hắn sẽ chẳng yêu ai ngoài bản thân hắn.
Diệu Vy cũng lười để ý, anh ta thích thì làm, cô chịu khó bỏ vào giỏ rác mỗi ngày cũng được.
Cô thu dọn đồ trong phòng, quét sơ một lượt, sau đó bê chậu nước ấm thay Dư Huy rửa vết thương.
Có lẽ hai người ở chung đã được một thời gian, cho nên gần đây Dư Huy thái độ đã giãn ra một chút với cô..
Ví dụ sẽ phối hợp tay chân cho cô thay đồ...
Thành thạo thoát đi lớp áo, Diệu Vy hài lòng nhìn các vết thương trên người Dư Huy.
Hầu hết các vết thương đã bắt đầu kéo vảy lên da non, các vết trầy xước trên mặt cũng đã dần phai nhạt chỉ để lại vài dấu chấm đỏ.
Quả nhiên thuốc tốt.
Vốn dĩ loại thuốc này chỉ cần thoa hai lần một ngày kết hợp xoa bóp để cơ chân hồi phục.
Diệu Vy biến thành bốn lần mỗi ngày.
Cô lại đi học một lớp bấm huyệt cơ bản để massage cho anh.
Nhờ đó vết thương mới có thể lành lại nhanh và chân của anh cũng có thể nhẹ nhàng cử động được đi?
Cô vui vẻ, nhịn không được khẽ cười.
Thật tốt, anh đang bình phục nhanh chóng.
Dư Huy nghe giọng cô cười không rõ nguyên nhân có chút bốc hoả.
Anh không biết Diệu Vy cười vì mình khoẻ lên. Mà nghĩ là cô cười vì có kẻ tình si theo đuổi cô, mỗi ngày tặng hoa cho cô như vậy.
Trong lòng không rõ tư vị. Chỉ cảm thấy ê ẩm và chua chát. Cô sẽ đồng ý theo đuổi của người kia sao?
Nghe nói người kia rất đẹp trai?
Hệt như hoàng tử?
Vô cùng si tình cùng Sơ Nhi?
Cả bệnh viện đều đang bàn tán to nhỏ chuyện này.
Ngay cả anh cả ngày trong phòng bệnh cũng có thể nghe được một hai, vậy
-"Thật tốt, có người theo đuổi em rất nhiệt tình?!" Dư Huy đột nhiên mở miệng.
-"Hả? À.. uh, anh ta quả thật rất nhiệt tình." Diệu Vy không ngừng động tác trên tay, mà một đường lau xuống chân anh.
Vết thương rất dài may hết hai mươi mốt mũi trên chân phải anh đã bắt đầu khép lại, kéo da non, vài chỗ vẫn còn sưng tấy đỏ nhưng vẫn là chuyển biến tốt.
-"Là mỗi ngày tặng em 99 đoá hoa hồng sao?" Dư Huy giọng lạnh nhạt, hai bàn tay không dấu vết siết chặt.
Diệu Vy nhìn chân anh là thật sự vui mừng.
Cô không quá để ý tiếp tục trả lời câu hỏi của anh. Trong giọng mang theo sự vui vẻ khó giấu được.
-"Uh, không rõ, chắc là 99 đoá, vì tôi thấy nó rất to" Diệu Vy là thật sự không để ý đến điều này, cô ngẫm nghĩ một chút nói.
Tay không ngừng sờ sờ lên lớp da non trên chân anh.
Quá chú ý chân anh nên Diệu Vy không thấy được Dư Huy nổi lên một nụ cười châm chọc cùng chua xót.