Thế Thân - Tiểu Thư Kiêu Kỳ

Tháo Băng


trước sau

Năm ngày sau.

Bệnh viện, phòng bệnh của Dư Huy.

Dư Huy ngồi trên xe lăn, hai bàn tay vì căn thẳng mà rịn mồ hôi.

Hạ Sơ Nhi ngồi bên cạnh Dư Huy dịu dàng an ủi.

Dư ba Dư mẹ cũng hồi hộp vô cùng.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

Diệu Vy cùng Âu Thần xuất hiện.

Vẫn chiếc kính to quá khổ, mái tóc thắt bím hai bên, tóc mái che hết nửa khuôn mặt.

Diệu Vy cúi đầu chào Dư ba Dư mẹ, cũng không có đi đến gần anh, mà nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh cửa.

Âu Thần theo đó cũng tuỳ tiện ngồi bên cạnh cô.

Anh đưa mắt đánh giá tất cả mọi người, sau đó tầm măt dừng lại Dư Huy đang ngồi trên giường.

Đây là lần đầu tiên anh trực diện nhìn thấy tình địch lớn nhất của mình.

Gần một nửa gương mặt bị bao phủ bởi lớp băng trắng vẫn không giấu hết được vẻ tuấn tú, dương cương trên gương mặt góc cạnh của anh ta.

Lại nhìn sang Sơ Nhi ngồi bên cạnh, ánh mắt biến đổi, nếu anh nhìn Dư Huy là ánh mắt tìm tòi mang theo dò xét, thì khi Âu Thần nhìn sang Sơ Nhi, ánh mắt đã mang theo chán ghét.

Đó là chị của Diệu Vy.

Anh quả thật không vừa mắt cô ta từ năm cô ta mười tuổi.

Anh không thể hiểu được, vì sao một cô gái nhỏ mười tuổi lại có thể vì tranh giành không thành công con búp bê mà mình tặng cho Diệu Vy ,mà đẩy em gái mình xuống hồ nước?

Nếu không phải có anh ở đó, và Hồ nước không sâu, hẳn là Diệu Vy phải chết không thể nghi ngờ.

Ánh mắt độc ác đó anh đã nhìn thấy một lần, về sau cũng lại vô pháp bình thường cùng cô ta.

Ánh mắt chính là chìa khoá phân biệt Diệu Vy cùng cô ta đi.

Một nữ nhân độc ác thì ánh mắt có trang như thế nào cũng che giấu không được tia hung dữ và lạnh lẽo trong đáy mắt.

Chỉ tiếc, ở nơi này nhân đa số là có mắt không tròng, không ai nhận ra nữ nhân

trước mắt là cỡ nào giả dối.
.
.
.
Nửa tiếng sau, bác sĩ xuất hiện tại phòng.

Ông bắt đầu kiểm tra một chút tình trạng của Dư Huy, sau đó bắt đầu tháo gạc.

Mọi người nín thở hồi hộp.

Diệu Vy hai tai túm chặt gấu áo khẩn trương, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Nhất định..

Nhất định anh sẽ lại nhìn thấy ánh sáng, phải không?

Theo từng lớp băng trắng được cởi ra, tim mọi người đều nhấc cao lên đến cổ họng.

Bác sĩ đưa tay kéo hai miếng gạc áp lên mắt ra ngoài, sau đó nói.

-"Cậu hãy từ từ nhè nhẹ mở mắt, nếu mở ngay lập tức cường độ ánh sáng mạnh sẽ kích thích đến dây thần kinh thị giác, nếu làm nó xảy ra vấn đề thì công sức đổ sông đổ biển, cậu hiểu không?

-"vâng" Dư Huy gật đầu.

--------------------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện