Ăn xong bánh kem, tự nhiên còn lại là chuỵên nam nữ, điểm tâm ngọt đối với An Minh Triết đại khái chính là rau chân vịt đối với thủy thủ mạnh mẽ.
Ăn điểm tâm ngọt xong, An Minh Triết cả đêm tinh lực tràn đầy, còn Thời Tranh trước khi xuyên qua thật ra vẫn còn là một lão xử nữ.
Nhưng việc này cô cũng không phải là hoàn toàn không hiểu, huống chi thời điểm xuyên tới còn không lên tiếng mà thể hội một phen.
Khi đó An Minh Triết không hiểu thương hương tiếc ngọc, Thời Tranh lại tinh thần không tập trung, cũng không có nhiều cảm giác.
Hôm nay hai người nước chảy thành sông, nhưng thật ra thể hội được cảm giác không giống nhau.
Lăn lộn Thời Tranh thật lâu, hai người mới đều nặng nề ngủ.
Phải, chính là nặng nề ngủ, An Minh Triết rất khó có được một giấc ngủ ngon.
Có lẽ đồ ngọt đối với Thời Tranh không rõ ràng, nhưng đối với An Minh Triết lại có công hiệu giảm sức ép, tóm lại, ngày này An Minh Triết ăn đồ ngọt, cảm giác sinh hoạt tức khắc sáng lên rất nhiều, đến giấc ngủ cũng cảm thấy không khó chịu nữa.
Ngày hôm sau thời điểm Lạc Mộ An tới gõ cửa, liền thấy cửa mở ra một chút, An Minh Triết trầm khuôn mặt than, mặc áo ngủ nhìn chằm chằm mình.
Cô thậm chí nhìn ra được, mình nếu không nói rõ ràng ý đồ đến, khả năng một giây sẽ bị An Minh Triết diệt khẩu.
"Trang...!Chị Thời Tranh có ở đây không? Có chuyện rồi." Lạc Mộ An tiếng nói run run, hơn nữa vì sao An tổng ở đây? Không phải mười ngày nửa tháng mới đến một lần sao? Hôm trước không phải vừa tới sao?
An Minh Triết nhìn chằm chằm cô tầm 30 giây, đầu mới bắt đầu chuyển động, sau đó “Ừ” một tiếng.
Đi đến cửa phòng, nhớ tới Thời Tranh còn sạch sẽ ở trên giường, hắn yên lặng quay đầu nhìn chằm chằm Lạc Mộ An một chút, nói: "Cô tại đây chờ, tôi đi kêu cô ấy.”
“Được được được!” Lạc Mộ An điên cuồng gật đầu, một chút cũng không dám phản kháng, cũng không dám thúc giục.
Vào phòng, hô hấp của An Minh Triết ngay lập tức cứng lại, lúc này, Thời Tranh đang ôm gối đầu của bản thân thập phần bất nhã mà ngủ.
May mà bộ vị mấu chốt đều đắp chăn, nhưng cái này muốn lộ không lộ...!nhìn thập phần mê người!
An Minh Triết thở ra một hơi, sau đó đi đến bên người Thời Tranh, dùng chân đá đá giường, mở miệng: “Còn chưa chịu rời giường, trợ lý của cô tới tìm cô.”
Thời Tranh lim dim, dụi dụi mắt lầu bầu:"Tìm tôi làm gì? Chẳng phải tôi đã bảo không nhận bất cứ dự án nào rồi sao? Còn chương trình kia tháng sau mới bắt đầu khai máy."
An Minh Triết cười nhạo cô:"Khó trách bây giờ cô vẫn chưa nổi."
Thời Tranh kéo chăn trùm kín đầu, hai mắt vẫn nhắm chặt.
"Chuyện tôi nổi chỉ còn là vấn đề thời gian, còn bây giờ tôi muốn ngủ.
Bây giờ là mấy giờ rồi, sao anh không tới công ty đi?"
An Minh Triết nhìn đồng