"Anh ăn đi."
An Minh Triết nhìn đĩa thức ăn trước mặt rồi lại nhìn về phía Thời Tranh nhướng mày: "Không phải em nói sẽ nấu cho tôi một bữa thịnh soạn sao? Đây là một bữa thịnh soạn của em?"
"Tôi làm cho anh ăn lót dạ.
Tại tôi nghĩ từ sáng đến giờ anh vẫn chưa ăn gì nên… Nếu như anh không muốn ăn thì trả đây, tôi ăn." Thời Tranh với tay định lấy lại đĩa thức ăn kia, nhưng cô còn chưa chạm đên thì An Minh Triết đã một tay đem đĩa thức ăn tránh khỏi tầm với của cô, một tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn kéo cô ngồi vào trong lòng của mình rồi ghé sát vào cô nói: "Ai nói là tôi không ăn? Chỉ cần là đồ em làm ra, tôi nhất định sẽ ăn hết."
Thời Tranh ngẩn người một lát sau đó vội vàng vùng ra khỏi ma trảo của An Minh Triết, lắp bắp: "Anh… Anh… Anh mau đi ra ngoài đừng làm phiền tôi nấu ăn."
Nhìn gương mặt không biểu tình nhưng hai tai đỏ lựng lên đã bán đứng cô, tâm trạng của An Minh Triết thoáng chốc trở lên vui vẻ.
Khóe môi anh khẽ cong lên chậm chạp trả lời: "Em cứ nấu ăn đi.
Tôi hứa sẽ không làm phiền em."
Thời Tranh bĩu môi, nói nhỏ: "Chỉ cần thấy mặt anh ở đây là tôi thấy phiền rồi."
An Minh Triết nhướng mày: "Em vừa nói gì? Tôi nghe không rõ."
"Không nói gì cả." Thời Tranh nói xong bận rộn xoay qua xiay lại giữa phòng bếp.
Nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng của An Minh Triết chợt dâng lên một cỗ ngọt ngào không nói thành lời.
Anh nhớ trước kia bản thân anh từng muốn có một gia đình nhỏ, anh sẽ là người chịu trách nhiệm kiếm tiền cho cả gia đình.
Nhưng thời gian dần trôi, trái tim anh cũng dần chết lặng, đến bây giờ nghĩ lại anh vẫn cảm thấy suy nghĩ của bản thân khi trước thật ấu trĩ.
Làm thịt xong, Thời Tranh bắt đầu với tay lấy bó rau đặt bên cạnh ra rửa.
Cô vừa chạm vào bó rau đó thì An Minh Triết không biết đã từ khi nào đứng sau cô, tay cầm lấy bó rau đem qua một bên, trầm giọng nói: "Để tôi giúp em."
Thời Tranh bày bộ mặt không tin nhìn An Minh Triết, nói: "Anh làm được thật không?"
"Em nghĩ việc nhỏ này mà tôi không làm được sao? Em coi thường tôi quá rồi." Nói xong, anh tặng ngay cho Thời Tranh một cái cốc đầu.
Thời Tranh nhăn mặt khó chịu.
Dạo gần đây cô phát hiện cái tên An Minh Triết này rất hay cốc đầu cô.
Mặc dù không biết anh ta ăn phải cái gì mà đột nhiên đổi tính, nhưng chuyện này đối với cô có lẽ là một chuyện tốt.
Nếu như sau này cô có trốn khỏi anh thì cũng không lo bị anh trả thù.
Nhìn người đàn ông hai tay chưa từng làm việc nhà nay lại chủ động giúp cô rửa rau Thời Tranh có chút cảm động.
Thấy anh đang nghiêm túc mang từng cọng rau bỏ vào trong chậu rửa, lúc rửa