Sau khi lao công dọn dẹp xong phòng làm việc, An Minh Triết liền rơi vào trầm tư.
Ban nãy khi thấy Trang Tĩnh Man làm rơi mất mấy chiếc bánh ngọt của mình, An Minh Triết đã rất tức giận, anh muốn sa thải cô ta khỏi công ty ngay lập tức.
Nhưng không hiểu sao anh lại không thể nói ra câu sa thải cô ta như thể có một thế lực vô hình nào đó đang ngăn cản anh làm như vậy.
Ngay cả chuyện lần trước, Trang Tĩnh Man bị bị trưởng phòng tố cáo là đem bán thông tin kế hoạch dự án mới cho công ty đối thủ.
Đối với việc đó vốn không cần An Minh Triết nhúng tay vào nhưng lại có thứ gì đó điều khiển anh, khiến cho anh buộc phải ra mặt.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây cùng với giấc mơ kì lạ mà An Minh Triết thường xuyên găp phải mỗi khi đi ngủ.
An Minh Triết liền suy đoán đến khả nang có một thế lực nào đó đang thao túng anh.
Đối với một người không tin vào những chuyện quỷ thần, chỉ tin bản thân như An Minh Triết kết luận đó có chút hoang đường.
Tuy vậy, anh lại không thể tìm được lời giải thích nào hợp lý hơn để lý giải chuyện này.
Về phía Thời Tranh…
Sau khi gặp phải nữ chính đi đến phòng làm việc của An Minh Triết đưa đồ ăn cho anh, Thời Tranh liền lập tức rời khỏi đó để không gian cho ha người bồi dưỡng tình cảm.
Dù sao thì cuộc sống bi thảm của nguyên chủ đều do dây dưa không dứt với nam nữ chính mà ra.
Vậy nên, từ khi xuyên đến thế giới này, Thời Tranh đã quyết định khi đến thời gian thích hợp sẽ rời khỏi nam chính sống cuộc sống của rieng mình.
Nhưng trước đó cô cần phải kiếm tiền để chuẩn bị cho cuộc sống sau này đã.
Cũng vì suy nghĩ kế hoạch cho tương lai quá mức nhập tâm, Thời tranh không chú ý va phải một người đàn ông đi từ trong thang máy ra.
"Xin lỗi… Tôi không cố ý."
Nói rồi, Thời Tranh cúi gằm đầu xuống cho nên cô không hề thấy vẻ mặt khác thường của người đàn ông kia.
"Tôi không sao.
Nhưng mà tiểu thư đây đâm phải tôi có phải nên đền bù một chút hay không?"
Thời Tranh nghe thấy người đàn ông muốn cô đền bù liền cảm thấy bất mãn.
Người này bị làm sao vậy chứ? Không phải cô chỉ lỡ đâm nhẹ anh ta một cái sao?
"Vậy anh muốn gì?" Đè nén bất mãn trong lòng, Thời Tranh lạnh nhạt hỏi lại.
Thấy vẻ mặt không vui của Thời Tranh, người đàn ông cảm thấy có chút vui vẻ, môi mỏng khẽ cong cong rồi lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp nói: "Hiện tại tôi có chút việc không tiện, để lần sau đi.
Đây là danh thiếp của tôi." Nói rồi hắn nhét tấm danh thiếp vào tay Thời Tranh xong rời đi.
Thời Tranh nhìn tấm danh thiếp trên tay lại nhìn theo bóng người đàn ông không khỏi cảm thán.
Cô làm bộ mặt ghét bỏ mà định ném thứ đó đi nhưng dòng chữ trên tấm danh thiếp đó khiến cô khựng lại.
Chủ tịch tập đoàn điện tử Vương Thị - Vương Canh Chính.
Đầu của Thời Tranh đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, một đoạn hình ảnh chậm rãi hiện lên trong đầu cô.
Thời Tranh nhìn thấy nguyên chủ bị một đám người lạ mặt bắt nhốt vào một khu nhà chứa.
Ngày ngày, cô bị một đám đàn ông luân phiên làm nhục, ngay cả khi cô cố gắng chạy trốn nhưng không bao lâu liền bị bắt lại.
Mà khi bị bắt lại, những gì cô phải hứng chịu còn nặng hơn so với trước kia.
Khoảng một tháng sau khi bị bắt, nguyên chủ được đán người đó thả ra, cũng chính