Kể từ sau khi kế hoạch bỏ trốn thất bại, Thời Tranh vẫn luôn bị An Minh Triết theo dõi sát sao.
Cả một ngày Thời Tranh không ở dưới nhà thì cũng ở trong phòng, điều này khiến cho cô buồn chán không thôi.
"An Minh Triết, công ty của anh hết việc làm rồi hay sao mà dạo gần đây anh rảnh rỗi quá vậy?" Thời Tranh nằm bò ra ghế sô pha rồi trừng mắt với người trước mặt.
An Minh Triết nghe vậy tháo chiếc kính gọng vàng xuống rồi nheo mắt nhìn cô, chầm chậm nói: "Công việc ở công ty đã được sắp xếp ổn thỏa, không có tôi ở đó, Bùi Viện vẫn có thể tự lo liệu được.
Với lại điều quan trọng bây giờ không phải là chuyện của công ty, mà là lo chuyện tổ chức hôn lễ của hai chúng ta.
Em hiểu chứ?"
Hiếm khi thấy An Minh Triết nói nhiều như vừa rồi khiến cho Thời Tranh cảm thấy có chút ngạc nhiên, cô bĩu môi rồi đột nhiên nghĩ đến lời nói của anh liền bật dậy hỏi lại.
"Anh vừa nói gì cơ?"
"Em hiểu chứ?" An Minh Triết rất phối hợp với Thời Tranh lặp lại câu nói cuối cùng của mình.
"Không phải, trước câu đó anh vừa nói gì?"
"Lo chuyện tổ chức hôn lễ của hai chúng ta trước khi bụng của em to ra.
Bởi vì mọi chuyện hơi bất ngờ cho nên hôn lễ cũng không thể tổ chức thật hoành tráng được.
Chờ khi nào em sinh con thì chúng ta sẽ tổ chức lại."
Nghe An Minh Triết nói, Thời Tranh như nghe thấy tiếng sấm nổ bên tai,gương mặt cô nghệt ra sau đó ủ rũ nằm bẹp xuống ghế như thể không còn lý do gì để cô sống trên đời này nữa.
An Minh Triết thực sự bị điên rồi, anh là nam chính được định sẵn là của nữ chính, không thể kết hôn với nữ phụ phản diện là cô được.
Cô không muốn còn trẻ mà đã mất mạng đâu.
"Có thể không kết hôn được không?" Thời Tranh lý nhí nói.
"Tôi không muốn kết hôn.
Tại sao anh lại không chia tay với tôi chứ?"
Không gian xung quanh đột nhiên lắng đọng lại, An Minh Triết nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.
Thời Tranh cam đoan nếu như ánh mắt có thể giết chết người thì cô đã bị An Minh Triết giết chết cả trăm ngàn lần.
Mặc dù tầm trạng vui vẻ bị Thời Tranh phá hỏng nhưng An Minh Triết vẫn rất dịu dàng, anh đi tới chỗ Thời Tranh để cô đầu lên đùi mình.
Một tay anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, một tay thì đặt lên chiếc bụng bằng phẳng đang ẩn chứa một sinh mệnh nhỏ bé.
Sinh mệnh ấy lại chính là giọt máu của anh và Thời Tranh.
"Từ khi mang thai chỉ số thông minh của em có vẻ như là giảm xuống không phanh.
Không biết là sau khi sinh con, con của anh có ngốc giống như em hay không?"
"Anh mới là kẻ ngốc, cả nhà anh đều ngốc." Thời Tranh không phục trong đầu suy nghĩ hàng ngàn câu mắng mỏ An Minh Triết nhưng lại không ngờ bản thân lại buột miệng nói ra.
Tuy An Minh Triết nghe thấy nhưng anh lại không có tức giận mà ngược lại ý cười đong đầy trong đáy mắt, độ cong của khóe miệng cũng ngày càng rõ rệt.
"Tại sao lại