"Chú tuổi cao nên tai cũng không nghe rõ nữa à? Có cần cháu nhắc lại không?" Cậu nhóc chẹp miệng nói, mặc dù đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt An Minh Triết nhưng không hiểu sao từ sâu trong nội tâm cậu lại dấy lên cảm giác chán ghét người đàn ông đẹp trai trước mặt này.
...***...
Thấy một màn này, Thời Tranh âm thầm giơ ngón cái với cậu em trai.
Hiện tại, Thời Tranh nhịn cười tới mức toàn thân run rẩy, hơn nữa cô không ngờ người đàn ông được săn đón như An Minh Triết lại có ngày này.
"Em yêu, em cũng nên giới thiệu anh với em trai em đi chứ." An Minh Triết siết vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ trong lòng.
Hừ, người phụ nữ đáng ghét này đúng thật là vô tâm, rõ ràng em trai cô đang ức hiếp anh vậy mà cô không thèm nói đỡ cho anh lấy một câu mà chỉ âm thầm cười.
"Hay là để anh tự mình giới thiệu vậy.
Nhóc con, cậu rửa tai mà nghe cho rõ này, tôi chính là chồng sắp cưới của chị cậu.
Hôm nay trở về đây một phần là để cho Tranh Tranh về thăm ba mẹ, một phần là để thông báo chuyện hôn sự."
"Cái gì?" Cậu nhóc bàng hoàng hết nhìn An Minh Triết lại nhìn sang Thời Tranh, thấy cô gật đầu thì cậu nhóc càng thấy chướng mắt người anh rể từ trên trời rơi xuống này.
Lý do có lẽ là do anh đột nhiên xuất hiện cướp mất chị gái của cậu, vì hai người kết hôn Thời Tranh sẽ sống cùng anh, như vậy có nghĩa là cô sẽ rời xa gia đình này.
Cậu biết rõ từ thủ đô tới nơi này mất rất nhiều thời gian, cho nên chuyện chị gái thường xuyên trở về là chuyện không thể.
"Tôi không đồng ý."
Đôi mắt An Minh Triết híp lại ngầm cảnh cáo cậu nhóc khiến cho cậu nhóc thoáng rùng mình.
Đúng lúc này, ba mẹ Thời Tranh đi làm đồng trở về, vừa nhìn thấy chiếc xe hơi đỗ ngoài cổng hai người ngạc nhiên nhìn nhau rồi chạy nhanh vào trong.
Hai người khựng lại trước cổng, ngây ngốc nhìn mấy người Thời Tranh đang đứng trước cửa nhà, trong thoáng chốc hốc mắt bà Thời ẩm ướt.
Bà chầm chậm đi tới trước mặt người phụ nữ vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, dè dặt nói: "Tranh Tranh, là con sao?"
"Là con." Thời Tranh gật đầu, khóe miệng hơi cong lên.
Trong thoáng chốc, cảm xúc vỡ òa, nỗi nhớ thương giấu sâu trong lòng cuồn cuộn dâng lên.
Bà Thời muốn vươn tay ôm đứa con gái đã năm năm trời không gặp vào lòng, nhưng lại phát hiện bản thân vừa đi làm đồng về, thân thể có chút bẩn mà bộ đồ Thời Tranh đang mặc trông có vẻ rất đắt tiền.
Hai tay bà khựng lại giữa không trung, gương mặt bà mếu máo, giọng điệu có chút run rẩy, gấp gáp: "Về rồi là tốt, về rồi là tốt."
Thấy dáng vẻ muốn tiến lên nhưng lại không dám của bà Thời, Thời Tranh sụt sùi lao vào ôm bà Thời, cái ôm ấm áp này là điều mà kiếp trước cô chưa từng cảm nhận được.
Cảm giác thật tuyệt vời, giống hệt như những gì mà cô tưởng tượng ra trong những giấc mơ.
"Con nhớ ba, mẹ và mọi người nhiều lắm." Thời Tranh vùi mặt vào lồng ngực bà Thời khóc nấc lên, có lẽ là vì cô chưa từng