"Mấy người cãi không được cho nên tìm người tới giúp là định ỷ đông hiếp yếu? Nghĩ đông người là có thể khiến tôi sợ sao?"
An Minh Triết triệt để làm lơ người phụ nữ, anh ra hiệu cho người trợ lý đi theo mình giải quyết mọi chuyện, còn anh thì tới chỗ Thời Tranh lo lắng hỏi: "Có sao không?"
Thời Tranh lắc đầu tỏ vẻ bản thân vẫn ổn, rồi kéo tay áo An Minh Triết nói nhỏ: "Không cần thiết phải làm to chuyện đâu."
An Minh Triết gõ trán Thời Tranh một cái, gương mặt nghiêm túc nhăn lại: "Não em bị úng nước à? Nếu như lúc đó em bị đụng phải thì sao? Chắc chắn là sẽ bị xảy thai.
Đừng thấy bọn chúng là trẻ con mà bỏ qua những lỗi lầm của chúng, nếu không chịu dạy dỗ đàng hoàng thì về sau chúng sẽ còn làm ra những chuyện kinh khủng hơn như thế này."
Thời Tranh không ngờ chỉ một việc nhỏ mà có thể gây ra chuyện lớn như vậy, cô khẽ cười nhẹ, bàn tay vô thức đặt lên bụng, nói nhỏ.
"Anh nhất định sẽ trở thành một người cha tốt."
"Còn là một người chồng tốt nữa." An Minh Triết vòng tay ôm eo Thời Tranh, hơi cúi đầu xuống nói thầm với cô.
Sau chuyện lần này, anh có thể nhìn thấy rõ những thay đổi nho nhỏ của Thời Tranh, ví dụ như là cô không còn bài xích anh lại gần cô nữa.
Vị trợ lý kia vẫn đang đàm phán với người phụ nữ kia, nhưng có vẻ như tình hình không được khả quan cho lắm.
Lúc này, một hình bóng nho nhỏ lao tới chỗ Thời Tranh đẩy mạnh cô một cái, nhưng không ngờ rằng vì An Minh Triết đang ôm chặt lấy cô cho nên sức lực nho nhỏ của cậu nhóc không ảnh hưởng gì đến cô.
Cậu bé thấy không thể đẩy Thời Tranh ngã được thì tức giận đến dậm chân, gương mặt nhỏ méo mó, cánh tay ngắn ngủn chỉ thẳng vào Thời Tranh, quát.
"Người phụ nữ bẩn thỉu đáng ghét, tại cô mà tôi mới bị ngã."
Không khí xung quanh đột nhiên ngưng đọng lại, nhiệt độ xung quanh dường như cũng đang giảm thấp xuống.
Thời Tranh quay sang nhìn chiếc điều hòa nhiệt độ di động là An Minh Triết ở bên cạnh, phát hiện gương mặt anh hiện tại tối sầm lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào cậu bé kia.
Nếu như ánh mắt có thể giết được người, chắc chắn cậu bé kia đã bị mưa đao bão đạn từ trong ánh mắt anh phóng ra chém cho không toàn thây rồi.
An Minh Triết xoay qua nhìn Thời Tranh, ý vị thâm trường nói: "Bây giờ em còn thấy trẻ con sẽ không gây ra nguy hiểm gì nữa hay không?"
Thời Tranh vội vàng gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cô cảm thấy trẻ em trên đời này đều rất dễ thương, đáng yêu và ngoan ngoãn, ngay cả đứa trẻ trước mặt cô cũng vậy, chẳng qua là do cha mẹ chúng đã không giáo dục chúng hẳn hoi.
Nói trắng ra con cái chính là tấm gương phản chiếu lại cha mẹ, chúng học theo tất cả mọi việc mà cha mẹ chúng làm không cần biết việc đó là tốt hay là xấu.
Đứa trẻ đó cũng vậy.
Thời Tranh vòng tay ôm lấy bụng mình, trong lòng thầm nhủ rằng bản thân sẽ trở thành một người mẹ thật tốt.
An Minh