Edit + Beta: Ruby
-----------------
Rời khỏi nhà, Hình Vân thay đổi nét mặt, thể hiện ra dáng vẻ mà một bá tổng nên có.
Lần đi công tác này hắn có mấy nhiệm vụ, đầu tiên là tham gia diễn đàn phát triển doanh nghiệp tại thành phố B, sau đó đi thăm chi nhánh công ty hắn tại địa phương, cuối cùng tiện đường còn phải ghé thăm hỏi mấy người bạn làm ăn chung.
Hành trình chật kín, không có lịch trống để giải trí, nhưng từ trước đến nay hắn đi công tác cũng chỉ có mỗi làm việc, lần đi công tác này cũng chỉ dẫn theo một mình trợ lý Tiểu Triệu.
Thời gian từ lúc xuống máy bay đến hội trường, cách buổi khai mạc vẫn còn một khoảng thời gian.
Trong hội trường một đám ưu tú trong giới kinh doanh mặc vest mang cà vạt, mỗi người hệt như khuôn đúc, trong đó không thiếu những người trẻ tuổi tác xấp xỉ Hình Vân.
Nhưng đều vest y nhau, nhưng Hình Vân lại đặc biệt làm người khác chú ý.
Chân hắn dài, vóc dáng lại đẹp, là một giá treo quần áo biết đi.
Hơn nữa gần đây hắn được Tiết Doanh Song nuôi khéo mặt mày tươi rói, khí phái tràn đầy, càng hiện ra vẻ anh tuấn, chỉ riêng là đi thảm đỏ trên hội trường, đã cho ra hiệu quả của người mẫu catwalk, hấp dẫn không ít người ghé mắt nhìn xem.
Mấy doanh nhân lên bắt chuyện, trao đổi danh thiếp cùng Hình Vân, ngoại trừ khen Hình Vân "tuổi trẻ tài cao", thì câu khen nhiều nhất chính là "nhìn là biết giỏi giang".
Có một ông chú còn kéo Hình Vân chụp chung một tấm ảnh, bảo là muốn "Gửi cho con gái xem".
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Hình Vân nhận được tấm ảnh mà ông chú đó gửi đến.
Ông chú đó ngoại trừ chụp ảnh chung, còn nhiệt tình giúp Hình Vân chụp thêm mấy tấm ảnh riêng.
Đừng có xem thường ông chú đó lớn tuổi, ảnh chụp vậy mà ngon nghẻ lắm à nha.
Hình Vân không thích chụp ảnh, hiếm thấy có được tấm ảnh, chụp cũng không tệ, khó tránh khỏi muốn đi khoe.
Ngón tay hắn vô thức muốn ấn vào ảnh avatar của Bạch Khiêm Dịch, nhưng một giây trước khi nhấn xuống, đột nhiên hắn cảm thấy có lỗi một cách quái lạ.
Sau cùng, tay hắn chuyển hướng, gửi cho Tiết Doanh Song, mà gửi cho Bạch Khiêm Dịch một tấm biển người mênh mông trong hội trường.
Hình Vân gửi ảnh xong, lướt điện thoại đợi hồi âm.
Mấy phút sau, Bạch Khiêm Dịch trả lời: "Cố lên!"
Hình Vân trả lời: "Cảm ơn, cậu cũng thế."
Hắn trả lời xong, lại mở khung chat của mình và Tiết Doanh Song xem, nghĩ thầm đã qua năm phút rồi, tên nhóc này còn đang ngủ ư?
Hắn tắt đi khung chat, một hồi lại ấn mở, sáu phút rồi.
Ấn mở ấn tắt ấn mở ấn tắt...!Gửi hình được mười phút sau, Hình Vân lại gửi cho Tiết Doanh Song một tấm hình, vẫn là hình chụp một mình hắn, chỉ là thay đổi góc độ.
Mười lăm phút, cuối cùng Tiết Doanh Song đã trả lời.
Tiết Doanh Song: "Nhà tài trợ mạnh tay thế à, còn mời cả nam minh tinh đến?"
Tiết Doanh Song: "Nhớ phải xin chữ ký giúp tôi nha."
Đùa nhau chắc, chỉ biết mỗi bợ đít!
Hình Vân rep lại một chữ "Cút [ mặt cười ]", lạnh lùng cất điện thoại.
Một lát sau, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
*
Hoạt động tổng cộng chừng ba ngày, hoạt động vừa kết thúc, hôm sau Hình Vân đã chạy qua chi nhánh công ty.
Công ty Hình Vân phần lớn là kinh doanh online, nhưng kinh doanh vật dụng trang trí gia đình thường phải coi trọng đến việc thể hiện ra bầu không khí gia đình một cách cụ thể, bởi vậy vẫn có một vài showroom.
Việc buôn bán trong cửa hàng không tệ, trừ đi thời gian họp và nghe báo cáo công việc, Hình Vân luôn đi quanh ngắm cửa hàng, mỗi ngày khách khứa đến cửa hàng chưa từng vơi đi.
Đa phần khách đến đều là những cặp vợ chồng, người yêu, đi đến cửa hàng đều là thảo luận về cách trang trí nhà cửa.
Hình Vân luôn chú ý đến bọn họ nói những gì, mục đích là quan sát nhu cầu khách hàng, mà nghe mãi nghe mãi, chẳng biết tại sao hắn lại nhớ đến Tiết Doanh Song.
Lúc hắn và Tiết Doanh Song đi dạo siêu thị có lẽ cũng là như thế nhỉ.
Chẳng qua bọn họ chỉ mua đồ ăn, đồ dùng trong nhà ngược lại chẳng thêm bao nhiêu, lần sau nên dẫn Tiết Doanh Song qua dạo cửa hàng một chút...!
Vừa nghĩ đến Tiết Doanh Song, bụng hắn liền đói.
Mấy ngày nay, ăn toàn cơm hộp, Tiết Doanh Song bảo hắn nhịn, hắn nhịn được cả.
Đã nhịn mấy ngày rồi, nếu về nhà còn không có đồ ăn ngon, Tiết Doanh Song chết chắc.
*
Hình Vân nán lại bên chi nhánh đến tối mới đi.
Trước khi đi, quản lý cửa hàng lấy ra một vài túi, cười nói: "Em biết anh không thích mang một đống đồ trở về, cũng không cần bọn em chuẩn bị đồ đạc.
Nhưng trợ lý mới đến của em, em quên nhắc cổ, kết quả cô ấy không nói tiếng nào đã tự chuẩn bị hết quà cáp rồi.
Anh coi thử có đồ gì cần không, không cần thì em mang đi."
Quản lý cửa hàng nói không sai, Hình Vân đúng là như thế.
Cho dù không cần hắn phải xách đồ, nhưng chỉ là hắn ghét đồ nhiều chướng mắt, ai thích thì người đó mang, dù sao cũng đừng đưa cho hắn.
Nhưng mà ngoài dự đoán của quản lý cửa hàng, lúc này Hình Vân nhìn mấy cái túi, vậy mà đưa tay ra: "Tôi xem thử."
Quản lý cửa hàng hết hồn, vội vàng đưa đồ đạc tới, vừa giới thiệu nói: "Đều là đặc sản địa phương, bánh ngọt này, là của một cửa hàng đã được trăm năm rồi đó.
Còn có cái này với cái này, đều là điểm tâm của cửa hàng đang hot trên mạng.
Sếp, anh lấy chứ?"
Hình Vân nhìn nhìn: "Lấy."
Kể từ khi ngày đầu tiên gửi tấm ảnh, Hình Vân vẫn chưa liên lạc với Tiết Doanh Song nữa.
Hắn nghĩa nhóc thế thân này đã nhiều ngày như vậy không gặp hắn, khẳng định là buồn muốn chết rồi, hắn không mang theo chút đồ trở về, e rằng nhóc thế thân lại phải âm thầm khổ sở cho mà xem.
Quản lý cửa hàng là nhân viên lâu năm của Hình Vân, sớm đã thăm dò được tính cách của Hình Vân.
Cô thấy Hình Vân nhận quà, lại nói: "Vốn dĩ cô trợ lý còn muốn mua bánh ngọt, nhưng tiệm bánh ngọt đó hot quá, xếp cả một hàng dài, chính là sợ anh mang về bất tiện, cho nên không mua trước.
Nếu anh không chê phiền phức..."
"Bánh ngọt gì?" Hình Vân nghe thấy bánh ngọt, trong lòng lay động, "Tôi xem thử."
Quản lý cửa hàng vội vàng lấy điện thoại gửi cho Hình Vân, bán chạy nhất ở tiệm bánh ngọt là bánh kem dâu tây, chế tác cực kỳ tinh xảo, mỗi một cái bánh ngọt giống như hình vẽ.
Hình Vân vừa thấy là bánh kem dâu tây, lập tức nói: "Giúp tôi mua một cái, ngày mai tôi mang về."
Tâm tình Hình Vân thật tốt.
Mang một ít bánh ngọt trở về dỗ dành nhóc thế thân đó, lần này nhóc thế thân sẽ không khóc hu hu rồi nhỉ?
Thành phố A, Tiết Doanh Song – học đến quên ăn quên ngủ ngẩng đầu lên, phát hiện trời đã tối rồi.
Cậu cầm phần cơm chiên lúc trưa chưa ăn xong còn đặt trên bàn qua.
Cơm chiên để đến trưa, hạt cơm đã sớm bị nguội cứng ngắt, nhưng cậu lại giống như không hề hay biết nhanh chóng lùa cơm vào miệng, vừa để chén đĩa xuống, tiếp tục học bài.
*
Hình Vân vui vẻ một hồi, nhưng lập tức tỉnh táo lại.
Chút đồ vật nhỏ sao đủ dỗ dành Tiết Doanh Song?
Thứ Tiết Doanh Song không có được lại chính hắn, nào có phải một chút bánh quy, bánh ngọt là có thể thay thế chứ?
Hình Vân lại mua quần áo, giày dép cho Tiết Doanh Song, nhưng cảm thấy vẫn chưa được, mãi vẫn chưa đủ.
Tối đến, Hình Vân đi gặp mặt mấy người