Edit + Beta: Ruby
------------------
Qua 11/11, Tiết Doanh Song lại tập trung tinh thần vào một kỳ học tập mới.
Gần đây cậu rất đau đầu với môn tiếng Anh và toán học, cậu vốn không phải là đứa trẻ vô cùng giỏi việc học hành, học hành muốn lên bờ xuống ruộng khó khăn lắm mới thi đậu lên cấp 3, chỉ dừng lại ở lớp 10, hơn nữa còn bỏ lỡ mấy năm.
Bây giờ vừa bắt đầu lập tức phải đối mặt với môn đại số thì thôi đi, chỉ riêng môn tiếng Anh là cậu đã học muốn sảng rồi, mỗi ngày học đến nỗi choáng váng.
Trưa chủ nhật, lúc ăn cơm Hình Vân hỏi: “Thành tích em thi đại học lần trước đã có chưa?”
Tiết Doanh Song đặt sách lên trên bàn vừa ăn vừa xem: “Đã có lâu rồi.”
“Sao em không nói cho tôi biết? Tạch rồi?”
“Qua rồi.”
Thật ra không chỉ qua môn, còn là qua với số điểm cao nữa kìa.
Nhưng mà Tiết Doanh Song cảm thấy đây không có gì đáng nói, kỳ thi trong tháng kế tiếp cậu còn có 2 môn chính, đó mới là trọng điểm.
Hình Vân nghe xong lại rất vui vẻ: “Vì vậy em sắp tốt nghiệp chuyên ngành rồi? Có thể nhận được bằng tốt nghiệp rồi hả?”
Tiết Doanh Song: “Ờ, đúng vậy.”
Hình Vân: “Người của tôi quả nhiên lợi hại, Tiết Doanh Song tốt nghiệp chuyên ngành, khá lắm!”
Tiết Doanh Song không biết việc này có gì hay để mừng, bằng đại học mới là mục tiêu của cậu.
Hình Vân lại càng nghĩ càng vui vẻ: “Lấy được bằng cấp rồi, đúng lúc mua quà gì đó tặng cho em.”
Tiết Doanh Song nói “Cảm ơn”, Hình Vân lại nói: “Chiều nay chúng ta đi mua, tiện thể đi dạo luôn.”
Tiết Doanh Song ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng không muốn rời khỏi nhà, Hình Vân lại nói: “Bàn học ở phòng ngủ phụ quá nhỏ, phải đổi thôi.”
“Thật chứ?” Tiết Doanh Song nghe thế, lên tinh thần tiếp rồi.
Tiết Doanh Song trên giường ký túc xá trong công xưởng có thể học, trên cái bàn rách nát trong phòng trọ cũng có thể học, cái bàn học trong phòng ngủ phụ đối với cậu mà nói quả thực là thiên đường rồi, nhưng một bàn học càng lớn hơn, đối với cậu mà nói quả thật là một phần thưởng cực lớn.
Hình Vân nói: “Giá sách cũng phải đổi cái lớn, đến lúc đó tiện thể dẫn em đi mua sách.”
Tiết Doanh Song hoan hô, tiến lên ôm lấy Hình Vân.
Hình Vân vừa nhíu mày nói “làm càn”, vừa vươn tay ôm lại Tiết Doanh Song, thầm nghĩ nhóc thế thân này tuyệt nhiên không muốn che giấu tình yêu của mình chút nào.
*
Hai người sau khi cơm nước xong liền đi đến cửa hàng.
Khiếu thẩm mỹ của Tiết Doanh Song rất bình thường, quan điểm đối với bàn học là chỉ cần đủ lớn, đủ rộng là được rồi, về phần làm bằng vật liệu gì, màu gì và kiểu dáng ra sao, cậu không có ý kiến là bao.
Hơn nữa giá cả những cái bàn học đó thật là khiến cậu líu cả lưỡi, nhìn giá tiền mấy cái bàn, bây giờ cậu cảm thấy có xài là được rồi, giá tiền đó khiến cho người ta muốn đứt ruột.
Hình Vân ngược lại chọn rất cẩn thận, hắn dựa theo nhu cầu của Tiết Doanh Song, xem hết một lượt bàn học trong mỗi cửa tiệm.
“Thật ra cái này cũng rất tốt.” Tiết Doanh Song chỉ đại một cái bàn nào đó.
“Tiệm hồi nãy em cũng nói như vậy, ” Hình Vân kéo Tiết Doanh Song đi sang cửa hàng kế tiếp, “Coi thêm mấy tiệm, nhớ mấy món mà mình thích, sau đó lại chọn.”
Hai giờ sau, Tiết Doanh Song nhìn thấy một cái bàn học.
Cái bàn học ấy làm từ gỗ tếch, trên mặt bàn chỉ phủ một lớp sơn trong suốt cao cấp, lộ ra màu sắc tự nhiên ban đầu của tấm gỗ.
Mặt bàn rộng rãi bằng phẳng, mà cạnh bàn, chân bàn lại có một đường cong trơn tru, ưu mỹ.
Bàn học này còn có thêm ngăn kéo, nhưng ngăn kéo đi kèm trông không lộ vẻ cồng kềnh cứng nhắc, mà cũng tinh xảo phóng khoáng như các phần khác.
Tiết Doanh Song ngắm bàn học thêm vài lần, nhưng lúc nhìn thấy giá tiền, nhất thời lùi lại một bước.
Bàn học gì chứ, vậy mà còn đắt hơn cả máy tính?
Cậu kéo tay Hình Vân chuẩn bị rời đi, nhưng mà lại kéo Hình Vân không động đậy.
Quay đầu lại, chỉ thấy Hình Vân đang đứng đánh giá bàn học.
Hình Vân: “Tôi cảm thấy cái bàn này không tệ, thích hợp với em, mua?”
Tiết Doanh Song: “Quá mắc.”
“Đây không phải lý do.” Hình Vân quả quyết nói, “Chính là nó.”
Bàn học được làm dựa theo dáng người của Tiết Doanh Song, kết hợp ghế tựa để đặt thành một bộ.
Bàn ghế đều mua đây, Hình Vân dứt khoát đặt mua một tủ sách và bàn làm việc trong cùng một cửa hàng.
Tiết Doanh Song gần như sắp run rẩy.
“Làm sao vậy?” Hình Vân xem Tiết Doanh Song không nói lời nào, “Lại đang khỉ nhổ lông khỉ hả?”
“Không có, chẳng qua là tôi cảm thấy hình như mình dùng hết vận may của cả đời này rồi.” Tiết Doanh Song hiếm có dịp không lắm lời, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng, “Tôi hơi sợ.”
“Sợ cái gì, đi theo tôi, tôi sẽ để em chịu khổ sao?” Hình Vân ôm vai Tiết Doanh Song, rời đi.
Tiết Doanh Song lại nghĩ thầm, Hình Vân có phải đã quên mất quan hệ của hai người bọn họ chẳng qua là được lập nên trên một tờ hợp đồng hay không?
*
Mua xong bàn học giá sách, Hình Vân lại dẫn Tiết Doanh Song đi mua sách, mua hết những tài liệu ôn tập cần thiết.
Mua sách xong trời cũng đã chạng vạng tối, Tiết Doanh Song cho rằng phải về nhà rồi, Hình Vân lại kéo Tiết Doanh Song, nói là còn có thứ muốn mua.
Hôm nay Tiết Doanh Song vẫn mặc đồng phục áo sơ mi quần tây, Hình Vân lại đổi một bộ quần áo khác.
Hình Vân mặc đồ thể thao đen, đội mũ lưỡi trai, lại thêm khẩu trang, thân hình cao lớn thẳng tắp, thoạt nhìn như là nam minh tinh nào đó dẫn theo trợ lý đi dạo phố.
Đẹp trai thì có đẹp thiệt đó, nhưng Tiết Doanh Song không biết Hình Vân tại sao phải thần bí như vậy, bình thường Hình Vân ra ngoài cũng quen mặc áo sơ mi, quần tây.
Nhưng mãi tới lúc đi đến trước một cửa tiệm nào đó, Tiết Doanh Song mới hiểu ra.
Hình Vân dẫn cậu đến cửa hàng nhà mình mở.
“Tôi không phải đến thị sát, nên sẽ không vào trong.” Hình Vân đứng ngay cửa tiệm, “Em tự vào đi, trong nhà thiếu cái gì, muốn cái gì thì lấy, dù sao cũng là đồ của nhà mình, đến lúc đó nói với quản lý cửa hàng một tiếng là được rồi.”
( ~ như 2 vợ chồng mới cưới đi mua đồ vậy nè =)))
Tiết Doanh Song một mình bước vào trong cửa hàng.
Tuy rằng Tiết Doanh Song từng đến công ty Hình Vân vài lần, nhưng chưa từng đi vào showroom mà Hình Vân mở.
Khách trong cửa hàng không ít, nhưng mặt tiền cửa hàng vô cùng rộng rãi, bởi vậy không có vẻ chật chội.
Toàn bộ cửa hàng được trang trí sáng sủa thoáng mát, nhưng khắp nơi còn hiện ra sự ấm áp tinh tế của gia đình, bầu không khí thoải mái nhàn nhã, mà ngay cả Tiết Doanh Song cũng yêu thích vô cùng, cảm giác gia đình phải chính là như vậy.
Tiết Doanh Song đi giữa những kệ hàng, tuy rằng Hình Vân chưa bao giờ hạn chế chi phí trong nhà của cậu, nhưng Tiết Doanh Song đã quen với việc mua đồ tính toán cẩn thận, đây là lần đầu tiên trong đời cậu đến một nơi mà cậu không cần phải nhìn vào giá cả, thiếu thứ