Edit + Beta: Ruby
- --------------
Mấy ngày nay Tiết Doanh Song ở trong khách sạn, quả là vui quá trời quá đất.
Cậu kéo rèm cửa lại, không nhìn thấy bên ngoài mặt trời mọc hay lặn, cũng không kiểm tra thời gian điện thoại, cả ngày tự giam mình trong phòng học tập chẳng kể ngày đêm.
Thời điểm duy nhất mà cậu sử dụng điện thoại là đặt báo thức để nhắc nhở mình ăn sáng.
Bữa sáng được bao gồm trong giá phòng, cậu nỡ lòng nào lãng phí, bởi vậy bất kể là vừa mới ngủ, hay là đang cày đề, chỉ cần báo thức vừa vang lên, cậu sẽ lập tức bò dậy ăn cơm.
Điểm tâm khách sạn hương vị đa dạng, mỗi sáng Tiết Doanh Song sẽ nếm thử tất cả món ăn một lần, an ủi trái tim bị tan vỡ bởi tiếng Anh với Toán cao cấp đến nỗi mỏi mệt không thể tả.
Cuộc sống thế này thật là quá xa xỉ, mỗi ngày Tiết Doanh Song ăn điểm tâm xong, đều mang đầy lòng biết ơn mà cầu nguyện: Cảm tạ Tổng tài đại nhân, cảm tạ bạch nguyệt quang đại nhân! Chúc hai vị răng long đầu bạc, mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn quên tôi luôn trong căn phòng khách sạn này đi!
*
Nhưng mà không phải lúc nào cũng tốt, đêm hôm nọ, Tiết Doanh Song làm mấy đề Toán cao cấp đến choáng váng, vừa đứng lên hoạt động gân cốt, bèn nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ.
Tiết Doanh Song len lén đi tới cạnh cửa, nghĩ thầm, ai vậy?
Sẽ không phải là người nhét danh thiếp vào trong khe cửa chứ? Khách sạn cao cấp như vậy còn có chuyện thế này?
Danh thiếp thì có ích lợi gì, sao không nhét một chú chó con mập ú nu vô cho cậu chơi nhỉ?
Tiết Doanh Song quá tò mò rồi, mở toang cửa ra.
Ngoài cánh cửa, Hình Vân đang đứng đó.
"Sao anh lại tới đây?" Tiết Doanh Song kinh ngạc.
"Phòng là do tôi đặt, sao tôi không thể tới?" Hình Vân đi vào phòng, "Điện thoại của em hư rồi à? Điện thoại cho em không ai bắt máy."
"Điện thoại...!A, hết pin rồi." Tiết Doanh Song tìm ra điện thoại từ trong đống sách, mới phát hiện điện thoại đã hết pin, đã tự động tắt nguồn rồi.
Cậu hỏi Hình Vân: "Anh đứng ở đây bao lâu rồi, sao không nhấn chuông cửa?"
Hình Vân trừng cậu: "Mắc mớ gì em."
Thật ra chẳng qua là Hình Vân sợ Tiết Doanh Song ngủ rồi, không muốn đánh thức cậu, bởi vậy mới đứng ngoài cửa quan sát động tĩnh, ai ngờ chưa tới hai phút, Tiết Doanh Song đã mở cửa rồi.
Chờ một chút...!Chẳng lẽ, Tiết Doanh Song vẫn liên tục chờ hắn? Hình Vân nghĩ vậy, khóe miệng cong lên, lại vui nữa rồi.
Lúc này đã là 11 giờ rưỡi tối, Tiết Doanh Song thấy Hình Vân còn xách cặp làm việc, trên mặt còn có chút mỏi mệt, biết ngay là hắn tan việc xong là đến thẳng đây.
"Bạch tiên sinh ở nhà một mình à?"
"Em đừng quan tâm cậu ta."
Gần đến tháng 12, nhiệt độ ban đêm càng ngày càng thấp, trên áo khoác Hình Vân còn mang theo hơi lạnh bên ngoài.
Hình Vân ôm lấy Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song bị lạnh đến phát run.
Hình Vân lại nói cậu xấu hổ rồi, khẽ nói: "Biết tại sao đến tìm em không?"
Tiết Doanh Song đoán hắn là làm quân tử bên cạnh bạch nguyệt quang đã lâu, nghẹn sắp chết rồi, lúc này mới tìm đến thế thân để vui đùa một chút.
Tiết Doanh Song còn đang nhung nhớ cái đề ôn mới làm được phân nửa của mình, thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, kéo tay Hình Vân đi đến bên giường.
Hình Vân thấy cậu chủ động như thế, quyết định dỗ dành cậu: "Bởi vì nhớ em."
Tiết Doanh Song bắt đầu cởi áo khoác Hình Vân.
Vừa cởi ra, Hình Vân bèn ôm cậu lên, ôm cứng ngắt.
Bao lâu chưa được ôm rồi, sao lại gầy rồi...!Nhớ tôi đến nỗi tiều tụy sao? Đang nghĩ ngợi, Hình Vân cảm giác Tiết Doanh Song vẫn còn đang cởi quần áo hắn, trong bụng vừa bực mình vừa buồn cười.
Rốt cuộc nhớ tôi đến chừng nào?
Hình Vân đè tay Tiết Doanh Song lại, ôm chặt người vào trong ngực.
Thật ra hắn chỉ muốn lẳng lặng ôm Tiết Doanh Song như thế.
Người trong ngực cũng bắt đầu an phận, hai người lẳng lặng ôm nhau.
Ba phút sau, Tiết Doanh Song ngẩng đầu: "Lâu như thế còn chưa có động tĩnh gì, anh có muốn uống thuốc trước hay không? Anh có đem thuốc không? Gọi ship thuốc tới được không?"
Hình Vân: "?????"
Hình Vân hiểu rồi, sau này trước khi gặp Tiết Doanh Song, hắn phải uống thuốc trợ tim khẩn cấp trước.
Nếu không sớm muộn gì hắn sẽ bị Tiết Doanh Song chọc cho tức chết!!!
*
Cuộc sống ngọt ngào của Tiết Doanh Song cuối cùng đã kết thúc.
Sáng hôm sau, Hình Vân lái xe chở Tiết Doanh Song về nhà.
Tiết Doanh Song ngồi trên xe, mặt như tro tàn, từ cha sanh mẹ đẻ tới nay, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đi làm như đi xuống mồ.
Cậu không muốn làm việc, cậu chỉ muốn học tập.
Nhưng mà lập tức cậu cảm thấy mình sa đọa rồi.
Người làm công sao có thể chán ghét chuyện kiếm tiền được chứ?
Nghĩ thế cậu vội vàng xốc dậy tinh thần, mỉm cười.
Nhưng vừa cười, cậu lại phát hiện mình vi phạm hợp đồng rồi, vội vàng thu lại nụ cười, xấu hổ cúi đầu.
Quá sa đọa rồi, thậm chí ngay cả phép tắc mà cậu sắp quên mất, cậu không phải một người làm công đạt tiêu chuẩn rồi.
Lúc vui lúc buồn của cậu, Hình Vân thấy cả trong mắt.
Hình Vân rất rõ ràng, nhóc thế thân nhìn thấy hắn liền vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới Bạch Khiêm Dịch, lại đau lòng.
"Em không cần suy nghĩ quá nhiều, " Hình Vân nói, "Em xem, nói là sẽ đón em về nhà, đây không phải đã đón em về rồi sao?"
Tiết Doanh Song gật đầu đầy bi thương.
"Bình thường em là người thế nào, thì ở chung với cậu ấy y như vậy, không cần căng thẳng." Hình Vân nói, "Cậu ấy sẽ không ở quá lâu, mấy ngày nữa thì về rồi, em đừng lo lắng."
Khi Hình Vân nói xong lời này vô cùng bình tĩnh, không có cảm xúc.
Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân, nghĩ thầm bạch nguyệt quang mà mình nhung nhớ đã lâu khó khăn lắm mới trở về, lập tức lại phải đi, sự điềm tĩnh này của Hình Vân, chẳng lẽ là...!cố gắng điềm tĩnh?
Đèn xanh đèn đỏ, Tiết Doanh Song chú ý đến ánh mắt Hình Vân nhìn về phía mình.
Lần này, Tiết Doanh Song liền quả quyết suy đoán của mình, coi nè, ngay cả Hình Vân ngừng đèn xanh đèn đỏ, cũng phải mượn gương mặt này của tôi để hoài niệm về bạch nguyệt quang.
Vừa nghĩ như vậy, Tiết Doanh Song giác ngộ rồi.
Cậu hiểu rồi, cậu hiểu được rồi.
Trên phương diện tình cảm Hình Vân vô cùng bị động, phỏng chừng cũng không biết bày tỏ với Bạch Khiêm Dịch gì hết.
Nguyên nhân chính là như thế, làm một cấp dưới hết mình với trách nhiện, vì tâm tình của sếp, mấy ngày nay cậu phải cho Hình Vân chút thời gian chung đụng với Bạch Khiêm Dịch.
Miễn cho đến lúc Bạch Khiêm Dịch quay trở về, Hình Vân tương tư thành bệnh.
*
"Tôi còn có chút việc, trưa sẽ về ăn cơm." Hình Vân đưa Tiết Doanh Song đến cửa tiểu khu, dặn đi dặn lại "Nhớ phải là đồ ngon."
Lúc Tiết Doanh Song vào nhà, Bạch Khiêm Dịch không ở nhà, không biết mới sáng sớm đã đi đâu.
Lúc này là tám giờ rưỡi, theo thường lệ, Tiết Doanh Song vẫn còn nửa giờ để làm việc.
Nhưng mà lần đầu tiên từ khi đi làm tới giờ, Tiết Doanh Song quyết định trộm làm biếng chút xíu, để công việc lại đến khi Hình Vân cùng Bạch Khiêm Dịch ở nhà rồi làm tiếp, tránh cho đến lúc đó làm bóng đèn của bọn họ.
*
11:30, Tiết Doanh Song chuẩn bị nấu cơm.
Vừa vào nhà bếp không lâu, Tiết Doanh Song liền gặp mặt Bạch Khiêm Dịch.
Bạch Khiêm Dịch đang ôm một chiếc túi giấy siêu thị, có vẻ là vừa đi mua sắm về.
"Bạch tiên sinh." Tiết Doanh Song chào Bạch Khiêm Dịch.
Bạch Khiêm Dịch hết hồn, hiển nhiên không ngờ Tiết Doanh Song ở nhà, nhưng lập tức y nở một nụ cười thân thiết cùng Tiết Doanh Song.
"Bạch tiên sinh, tôi phải làm cơm trưa rồi, ngài có kiêng ăn gì không?"
"Cậu muốn làm cơm trưa?" Bạch Khiêm Dịch đi về phía Tiết Doanh Song, "Cậu muốn làm món gì?"
Trên bàn đặt cá, thịt heo, thịt bò, còn thêm rất nhiều rau củ, Tiết Doanh Song nói: "Xào mấy dĩa rau, còn có cá kho tộ, thịt áp chảo, thăn bò xào ớt xanh..."
Tiết Doanh Song còn chưa nói xong, Bạch Khiêm Dịch đã chau mày lại.
"Cậu đều làm mấy món khẩu vị nặng như thế?"
Tiết Doanh Song bỗng chốc yên lặng.
"Cậu cũng không thể mình thích cái gì, thì quyết làm cho Hình Vân ăn thứ đó." Bạch Khiêm Dịch nói, "Như vậy không tốt cho sức khỏe của cậu ấy."
Thật ra những thứ này đều là món Hình Vân thích, Hình Vân thích thịt, thích ăn thức ăn với cơm.
Vì để cho Hình Vân hấp thụ các chất dinh dưỡng khác nhau, Tiết Doanh Song theo thói quen phối hợp nhiều loại rau quả, sau khi ăn xong còn chuẩn bị đủ loại hoa quả, chính là nuôi Hình Vân thành thân thể cường tráng, da lông bóng lưỡng như vậy, đi ra ngoài ai cũng đều khen.
Nhưng mà Tiết Doanh Song chỉ nói: "Xin lỗi."
"Cậu ấy bận rộn nhiều ngày như vậy, cũng đừng nên ăn những thức nhiều dầu nhiều muối như vậy, " Bạch Khiêm Dịch nói, "Cơm trưa để tôi làm vậy."
Có người chủ động làm việc giúp người làm công, đương nhiên là Tiết Doanh Song nhanh chóng tránh ra, tặng nhà bếp lại cho Bạch Khiêm Dịch.
*
Giữa trưa, Hình Vân dào dạt mong đợi đi về nhà.
Đã mấy ngày hắn không ăn được món Tiết Doanh Song làm, cả một buổi sáng đều ngóng trông khi nào mới được về nhà ăn cơm.
Cá kho tộ, thịt áp chảo...!Vừa nghĩ tới tên món ăn Tiết Doanh Song nói trước khi đi, hắn đã không nhịn được chẹp chẹp miệng rồi.
Nhưng mà về đến nhà, trên bàn ăn chỉ có một tô gỗ.
Hầm thịt à? Hình Vân ló đầu nhìn qua, màu xanh lá, hóa ra là cả một tô salad.
"Về rồi à, " Bạch Khiêm Dịch điềm đạm cười nói, "Đói bụng chưa? Vừa làm xong bữa trưa."
Hình Vân hít vào