Edit + Beta: Ruby
一一一一一一一
Điều Tiết Doanh Song đoán không sai một li, Hình Vân hối hận rồi.
Hình Vân nằm trên chiếc giường đôi kingsize trong phòng ngủ chính, mãi không cách nào ngủ được.
Hắn trằn trọc trở mình, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, quay lưng về phía chiếc đèn ngủ tản ra ánh sáng vàng ấm áp, ánh mắt phiền muộn nhìn vào một mảnh đen kịt ngoài cửa sổ.
Điên rồi.
Vào ngày đầu tiên gặp gỡ Tiết Doanh Song, chẳng qua là lúc hắn đi ngang qua vừa khéo liếc nhìn Tiết Doanh Song, bèn không tự chủ mà dừng bước lại.
Chính là người này.
Người này khiến cho hắn nhớ đến Bạch Khiêm Dịch.
Hắn giống như bị hạ độc, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn mang người đó đến cạnh mình.
Nếu nói là nhất thời hồ đồ cũng được, rõ ràng có vô số cơ hội có thể tỉnh táo lại, nhưng hắn vẫn khăng khăng sai người mời Tiết Doanh Song đến, vẫn khăng khăng tràn đầy mong đợi mà chờ điện thoại hai ngày, vẫn khăng khăng vội vã ký hợp đồng.
Mãi cho đến đêm nay xảy ra đủ thứ chuyện, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, ý thức được mình đã làm ra một quyết định ngu xuẩn đến cỡ nào.
Đúng là điên rồi.
Hình Vân bực bội cầm lấy điện thoại, trước đó cấp dưới đã gửi mấy tin nhắn hỏi han về công việc, hắn nhẫn nại trả lời vài tin, nhưng cơn tức giận càng lúc càng lớn, chỉ muốn gửi voice sang mắng người.
Nhưng khi hắn ấn mở vòng bạn bè, lúc nhìn thấy bài viết trên vòng bạn bè mà Bạch Khiêm Dịch mới đăng, lửa giận đầy bụng nhất thời bị quét sạch sành sanh.
"Rốt cuộc sếp cũng thả người rồi, ngày nghỉ nên đi dạo thôi." Bạch Khiêm Dịch đăng một bài như vậy, phối kèm là 9 tấm ảnh y ngồi uống cà phê ven hồ.
Hình Vân phóng to rồi lại phóng to ảnh tự sướng của Bạch Khiêm Dịch, cả những ngóc ngách nho nhỏ cũng phải thưởng thức một phen.
Bạch Khiêm Dịch vào ngày nghỉ vẫn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen phẳng phiu như cũ, mi mục như họa, trong mọi cử chỉ đều lộ ra sự thanh lịch, mà ngay cả dáng vẻ uống cà phê cũng tràn đầy nhã nhặn.
Lại nghĩ đến Tiết Doanh Song, dù cho cậu có chút tướng mạo giống với Bạch Khiêm Dịch, nhưng cả người kém xa, sợ là ngay cả cà phê cũng chưa từng uống.
Hình Vân nhìn đi nhìn lại bức ảnh, cuối cùng không nhịn được nhấn mở khung chat gửi tin nhắn cho Bạch Khiêm Dịch.
"Người bận rộn như luật sư Bạch cũng cam lòng nghỉ phép?"
Chưa bao lâu Bạch Khiêm Dịch đã trả lời lại: "Khó khăn lắm ông chủ mới chịu thả người, đương nhiên phải nghỉ rồi."
"Nếu như nghỉ phép, vậy lúc nào thì quay về?" Hình Vân nhập văn bản xong, ngón tay dừng lại trên phím gửi, rồi lại chậm chạp không ấn xuống.
Một hồi sau, hắn xóa đi, ném di động sang bên cạnh, cáu kỉnh nằm xuống.
Đã nhiều năm như vậy, hắn đã sắp không rõ được là mình rốt cuộc đối với Bạch Khiêm Dịch là có thích hay là không.
Nếu như thích, vậy tại sao hắn chưa bao giờ muốn mở lời.
Nếu như không thích, vậy thì tại sao vừa nhìn thấy Tiết Doanh Song, lại lập tức muốn mang người về nhà.
Hắn không hiểu, thật sự không hiểu.
Thứ duy nhất mà hắn biết, chính là phẩm vị Tiết Doanh Song không cao, tính nết cũng một trời một vực với Bạch Khiêm Dịch, bất kể như thế nào hắn cũng phải đuổi Tiết Doanh Song ra ngoài.
Hắn đã quen nếp sống một mình, độc lai độc vãng đối với hắn mà nói là thứ tốt nhất, ai cũng không thể quấy rầy đến sự yên tĩnh của hắn.
*
Hình Vân ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau lại phải dậy đi làm.
Người hắn bò từ trên giường dậy, mà đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo.
Hắn đẩy cửa phòng đi ra ngoài, một hương vị cà phê nồng đậm xông thẳng vào mũi.
Thân thể hắn tự động men theo mùi thơm đi đến nhà bếp, tiếp đó lại thấy trước máy pha cà phê, một bóng người cao gầy, mảnh mai đang đứng đưa lưng về phía hắn.
Chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề của người nọ kéo lên đến khuỷu tay, chiếc quần Tây bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, phối hợp cùng ánh nắng sớm tinh mơ, bóng lưng xinh đẹp đến mức giống như phát ra một ánh sáng nhu hòa.
Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ xoay người lại, nét mặt ôn hòa, trầm tĩnh: "Chào buổi sáng."
Là Tiết Doanh Song.
Trong nháy mắt Hình Vân tỉnh táo lại, nhưng hình ảnh lúc nãy còn khiến cho hắn chán ghét hơn gấp rưỡi lần tối hôm qua.
"Uống một ly đi." Tiết Doanh Song bưng cà phê vừa pha xong lên trên bàn, "Không biết khẩu vị của anh, thêm sữa tươi hay đường?"
Hình Vân ngồi xuống, lúc này mới chú ý đến bình sữa tươi và đường đã chuẩn bị sẵn ở trên bàn.
Hắn rót một ít sữa tươi lên cà phê, uống một ngụm.
Hương vị cà phê nồng đậm, cho vào miệng sánh mịn thanh nhẹ, pha quả thật không tệ.
Hình Vân đồng thời liếc nhìn Tiết Doanh Song bên cạnh.
Tiết Doanh Song vẻ mặt trầm tĩnh, dáng vẻ bưng ly cà phê tự nhiên thả lỏng.
Tối hôm qua hắn mới đoán, chắc là tên nhóc này ngay cả cà phê cũng chưa từng uống đâu, không ngờ rằng thế mà biết pha cà phê, thật không ngờ.
Lần này Hình Vân khá là hài lòng.
Kỳ thật Hình Vân đoán không sai, từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ, hôm nay là lần đầu tiên Tiết Doanh Song uống cà phê.
Tối hôm qua, cậu cảm thấy kiếp sống thế thân của mình tràn đầy nguy cơ, lập tức bắt đầu tìm cách.
Làm sao để làm một thế thân xứng đáng với chức vụ? Cậu cho là mình không cần phải phải giống như Bạch nguyệt quang 100%, nhưng nhất định phải dựa theo sở thích của ông chủ.
Cậu nhớ đến buổi tối lúc thu dọn đồ đạc, nhìn thấy máy pha cà phê trong nhà bếp.
Có máy pha cà phê, nếu không phải là Hình Vân thích uống, thì là Bạch nguyệt quang thích uống.
Nếu như Hình Vân thích uống, thì vừa khéo pha ly cà phê.
Nếu như là Bạch nguyệt quang thích uống, vậy cũng được, có thể khiến cho Hình Vân dư vị được hình ảnh uống cà phê của Bạch nguyệt quang.
Dù sao chuẩn bị chút cà phê chắc chắn không tệ.
Cả đời cậu ngay cả hương vị cà phê cũng chưa từng ngửi được mấy lần, chớ nói chi là hiểu được cái máy chỗ này có tay cầm, chỗ kia có cái vòi phun mà còn toàn chữ tiếng Anh này thao tác như thế nào.
Nhưng mà cậu không sợ, không biết thì học, dân làm công không gì không biết.
Vì vậy Tiết Doanh Song bắt đầu tra từ đơn, lại search hướng dẫn sử dụng trên mạng, thử từng bước từng bước, thất bại liên tiếp, làm đến khi trời sáng, cuối cùng tranh thủ trước khi Hình Vân Khởi thức dậy, mặt mày bình tĩnh đứng đó bưng cà phê.
Hôm nay trông thấy sát khí trên mặt Hình Vân giảm đi không ít so với tối hôm qua, Tiết Doanh Song biết sách lược của mình có hiệu quả rồi.
"Ăn điểm tâm không?" Tiết Doanh Song lại hỏi.
"Không cần." Hình Vân nói, "Trợ lý sẽ chuẩn bị."
Tuy rằng bị từ chối, nhưng Hình Vân chịu trả lời cậu, Tiết Doanh Song biết tâm tình Hình Vân không tệ.
Nhưng vì để ATM nô càng vui vẻ hơn, Tiết Doanh Song lại đưa ra một kết quả khác cho sự nổ lực của cậu vào đêm qua.
Cậu nói: "Bình thường tôi cũng không ra khỏi cửa, chuẩn bị giúp tôi một cái máy tính, để tôi học tại nhà đi."
Tiết Doanh Song là người chỉ từng đi đến tiệm nét, dám đòi Hình Vân một con Macbook pro cao cấp.
Tiết Doanh Song tiết kiệm đã quen, lúc mở miệng cũng đau ví giùm Hình Vân.
Hình Vân thế mà gật đầu, không chỉ không xót tiền, còn rất hài lòng với loại yêu cầu xa xỉ này.
Hình Vân thay đổi tâm trạng tối qua, sửa bản án phán quyết tử hình Tiết Doanh Song thành án treo.
*
Hình Vân vừa ra khỏi cửa, Tiết Doanh Song lập tức ngồi bệt xuống đất.
Một đêm cậu không ngủ, thể xác mệt vô cùng, tinh thần bị treo trên cà phê, thật sự không dễ chịu.
Cậu thở hổn hển nghỉ ngơi chốc lát, lập tức lại đứng dậy làm việc, mãi cho đến 9h sáng tan ca, lúc này mới nằm xuống ngủ mê man.
Mười hai giờ trưa, Tiết Doanh Song thức dậy ăn qua loa, bắt đầu học tập.
Bốn giờ chiều, Tiết Doanh Song đóng sách vở lại, bắt đầu làm công tác chuẩn bị cho buổi tối.
*
Lúc Hình Vân tan tầm về nhà, Tiết Doanh Song đang chuẩn bị cơm nước.
Tiết Doanh Song đứng dậy chào đón hắn, trên mặt lộ vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, bây giờ mới làm cơm, tôi lập tức thu dọn."
Một tay Hình Vân tháo cà vạt, vừa đi qua xem Tiết Doanh Song đang làm món gì.
Chỉ thấy một chiếc mâm nhỏ trên bàn ăn, trong dĩa là một phần mì spaghetti cá hồi hun khói sốt bơ.
Số lượng mì spaghetti không nhiều lắm, chỉ một nhúm nhỏ, hơn nữa bày