Edit + Beta: Ruby
- ----------------
Hình Vân nghĩ không ra, rõ ràng mình là sếp Hình mà Tiết Doanh Song yêu thích nhất, sao lại thua bởi Bạch Khiêm Dịch chứ?
Càng nghĩ, nhất định là Bạch Khiêm Dịch mỗi ngày lắc lư trước mặt Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song bất đắc dĩ mới để ý tới Bạch Khiêm Dịch.
Vừa nghĩ như vậy, chuyện liền dễ ẹc.
Lại hai ngày nữa, Hình Vân tan việc, giao cho Bạch Khiêm Dịch một phong thư.
"Cái gì vậy?" Bạch Khiêm Dịch nhận lấy phong thư, mở ra nhìn, chỉ thấy bên trong là đủ loại vé xem triển lãm.
"Khiêm Dịch, " Hình Vân nở một nụ cười chân thành thân thiết, "Cậu ở nước ngoài bận việc như vậy, trở về thả lỏng một chút.
Tôi nghe nói mấy triển lãm không tệ, nghĩ là cậu nhất định cũng thích.
Sao cậu không đi ngắm tranh, nghe chút âm nhạc, thả lỏng một chút nào?"
Triển lãm tranh, triển lãm thiết kế, buổi hòa nhạc...!Hoạt động nào cũng có, Bạch Khiêm Dịch hơi động lòng rồi.
Hình Vân lại nói: "Cậu là bạn tốt nhất của tôi, lần này không thể tiếp đãi cậu tử tế, tôi rất áy náy.
Cậu quyết định muốn đi đâu, nói với tôi một tiếng, tôi đặt phòng giúp cậu, cậu đi chơi vài ngày."
Bạch Khiêm Dịch nghe xong, lòng ngứa muốn chết.
Nhưng y không ngốc, y biết Hình Vân định chơi trò gì, làm sao y có thể bị hố chứ?
"Hình Vân, cám ơn cậu, cậu lo nghĩ cho tôi như vậy, tôi rất vui." Y mỉm cười, bỏ vé lại vào trong phong bì, lễ độ trả lại cho Hình Vân, "Chẳng qua gần đây tôi không có hứng thú đi chơi, tôi chỉ muốn ở trong nhà, ở cùng các cậu."
"Thế à." Hình Vân cất phong thư, tỏ vẻ tiếc "Vậy cũng hết cách rồi."
Bạch Khiêm Dịch lại quan tâm nói: "Ngược lại là cậu, mấy ngày nay công việc cực khổ như vậy, cậu mới nên đi ngoài giải sầu."
Hình Vân chau mày, thở dài: "Cậu nói rất đúng, gần đây công việc quả thực vất vả, thật không biết làm sao đây."
Hình Vân lại thuận theo lời y, không đúng à nha!
Nhưng hết kịp rồi, Bạch Khiêm Dịch vừa cảm thấy có gian, bèn thấy Hình Vân hô biến ra một túi giấy dày cộm từ phía sau, nói: "Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi."
Bạch Khiêm Dịch: "?"
Hình Vân: "Đây là mấy hợp đồng lúc trước ký, còn có hợp đồng sau này phải ký, muốn nhờ cậu giúp tôi xem thử coi có vấn đề gì hay không."
Bạch Khiêm Dịch hít sâu một hơi, cố gắng bảo trì nụ cười ưu nhã: "Công ty của cậu không có pháp vụ* sao? Bọn họ mới hiểu rõ về nghiệp vụ công ty cậu, để bọn họ xem thì tốt hơn."
(* Nhân viên hành chính chuyên về vấn đề hợp đồng, luật lao động, thường thì nhiều công ty cho HR ôm luôn, nhiều công ty sẽ có vị trí này riêng...!Đột nhiên k suy nghĩ ra gọi sao cho gọn)
Hình Vân cũng nhìn y mỉm cười, chân thành nói: "Thế nhưng là tôi càng tín nhiệm cậu hơn, cậu xem lại một lần, tôi mới yên tâm được."
Nụ cười Bạch Khiêm Dịch suýt nữa sụp đổ rồi, cắn răng nhận lấy đống tài liệu.
Được, Hình Vân, lần này cho cậu thắng.
*
Mặc dù biết mục đích thực sự của Hình Vân là cái gì, Bạch Khiêm Dịch vẫn nghiêm túc xem hợp đồng cho Hình Vân cả đêm, cũng còn thật lựa ra mấy chỗ có thể sửa chữa.
Ngày hôm sau y lại xem cả buổi sáng, mãi cho đến trưa cảm thấy đói bụng, mới ra khỏi phòng tìm Tiết Doanh Song ăn cơm.
Nhưng y lượn một vòng trong nhà, cũng không thấy bóng dáng Tiết Doanh Song.
Người đâu?
Bạch Khiêm Dịch nhướng mày, trực giác nói cho y biết, lại là Hình Vân giở trò quỷ.
Y điện thoại cho Tiết Doanh Song, thảm thương nói: "Song Song, cậu đâu rồi? Tôi đói bụng."
Tiết Doanh Song bên đầu kia còn chưa đáp lời, điện thoại đã bị Hình Vân lấy.
Hình Vân nói: "Tiết Doanh Song tới công ty đưa cơm cho tôi rồi, cơm của cậu trong nồi đó, tự ăn mình đi."
Cúp điện thoại, Bạch Khiêm Dịch sụp đổ rồi.
Bên kia, Tiết Doanh Song im lặng.
Cậu nhận điện thoại, nói: "Hay là tôi về với thầy Bạch nha."
Hình Vân kéo cậu lại: "Đừng đi, vội vã trở về như vậy làm gì? Cậu ta đã chừng nào tuổi rồi, còn không biết tự ăn cơm sao?"
Tiết Doanh Song nói: "Hôm nay thầy Bạch còn chưa dạy tiếng Anh cho tôi đấy."
Hình Vân xem thường: "Thầy Bạch thầy Bạch, chẳng qua là từng du học mà thôi, làm như khắp thiên hạ chỉ có cậu ta mới dạy Tiếng Anh á."
Tiết Doanh Song: "Nhưng trong nhà thật sự chỉ có anh ta dạy được."
Hình Vân đập bàn: "Em coi tôi chết rồi phải không?"
"Tôi cũng là người từng thi Toefl mà, nếu không phải lúc đó sự nghiệp đã vào quỹ đạo rồi, tôi đã sớm đi du học." Hình Vân nói, móc tài liệu tiếng Anh từ balo Tiết Doanh Song, "Không phải là tiếng Anh thôi sao? Tôi cũng dạy được."
Tiết Doanh Song: "?"
Còn có chuyện tốt vậy à?
Nửa giờ sau, Tiết Doanh Song để bút xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hình Vân giật miệng, cắn răng nói: "Sao, có ý kiến gì không? Tôi nói không rõ sao?"
Tiết Doanh Song thở dài: "Thầy Hình nói rất rõ, chỉ là phát âm không bì được thầy Bạch."
Hình Vân: "..."
Tiết Doanh Song: "Anh đọc tiếng Anh không giống anh ta."
Hình Vân: "......"
Tiết Doanh Song: "Quả nhiên thế thân chính là không sánh bằng Bạch nguyệt quang, tôi cuối cùng đã hiểu."
"Tiết Doanh Song!!! Cái tiếng Anh nát của em cũng bày đặt kén cá chọn canh!!!"
*
Cuối cùng dưới sự bức bách, lạm dụng uy quyền của Hình Vân, Tiết Doanh Song không thể không ở lại công ty Hình Vân một buổi chiều.
Gần tối, Hình Vân chở Tiết Doanh Song về nhà.
Trên đường đi Hình Vân vẫn còn đang tức tối: "Lúc trước mở miệng một tiếng thầy Hình, bây giờ thì chế giễu, căn bản quên mất sự tồn tại của tôi mà."
Tiết Doanh Song nói: "Tôi không có, anh đừng đổ oan tôi."
Hình Vân phẫn nộ: "Tôi thấy với em, cậu ta mới giỏi nhất thế giới!"
Xuống xe, Hình Vân tiếp tục nói: "Cậu ta nói cái gì, là em làm cái đó, sau này hối hận, đừng trở về xin tôi!"
Tiết Doanh Song khó hiểu: "Cái này có gì mà hối hận?"
Không phải là tấm lòng thầy cô sao? Có cái gì mà hối hận?
Mười phút sau, Tiết Doanh Song hiểu.
Cậu vừa về tới nhà, chỉ thấy Bạch Khiêm Dịch mặc tạp dề nói: "Các cậu đã về rồi? Làm việc vất vả rồi."
Tiết Doanh Song cảnh giác nhìn tạp dề quấn trên người y.
Bạch Khiêm Dịch nở nụ cười ôn nhu: "Các cậu làm việc đến trưa, chắc là mệt rồi nhỉ, tôi đang chuẩn bị cơm tối cho các cậu."
Tay nghề của Bạch Khiêm Dịch, Tiết Doanh Song đã nếm, còn từng tận mắt chứng kiến.
Cái gọi là cơm tối, chính là một đống rau sống kỳ lạ hiếm có, không gia vị, một lần cho bạn một cái tô lớn, như là cho ăn dê ăn cỏ, bảo bạn ăn hết toàn bộ.
Tiết Doanh Song hoảng sợ, lập tức nhìn về phía Hình Vân.
Hình Vân nhìn Tiết Doanh Song nở nụ cười ôn nhu: "Em có phải rất chờ mong hay không?"
Tiết Doanh Song cầu khẩn bằng ánh mắt, im lặng cầu khẩn: Thầy Hình, cứu mạng! Anh mới là người tốt nhất thế gian!
Nhìn dáng vẻ Tiết Doanh Song, Hình Vân sướng rồi.
Cuối cùng còn không phải chỉ có tôi mới cứu được em sao!
"Khiêm Dịch, đừng làm nữa." Hình Vân quay đầu nhìn Bạch Khiêm Dịch, nói: "Chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi, ba người chúng ta còn chưa ra ngoài ăn lần nào."
Nói xong còn quay đầu lại nhìn Tiết Doanh Song: "Phải không?"
Tiết Doanh Song gật đầu như giã tỏi.
*
Hình Vân cố ý thể hiện thực lực kinh tế của thầy Hình, bởi vậy chọn ăn tối tại một nhà hàng Tây cao cấp.
Nhưng sau khi mang thức ăn lên, Hình Vân lại hối hận nữa rồi.
Tiết Doanh Song chưa từng ăn cơm Tây, động tác dùng dao nĩa cắt thịt khó khăn.
Bạch Khiêm Dịch thấy thế, "ôi chao" một tiếng: "Cậu đi ra ngoài như vậy, người khác sẽ cười cậu đấy."
Tiết Doanh Song lộ ra ánh mắt cầu cứu.
Hình Vân đang định lấy đĩa của Tiết Doanh Song, giúp Tiết Doanh Song cắt thịt.
Nhưng hắn còn chưa động đậy, đã nghe Bạch Khiêm Dịch ôn nhu nói: "Không sao, tôi dạy cho cậu."
Tiết Doanh Song: "Như vậy làm phiền thầy Bạch ăn uống biết chừng nào."
Bạch Khiêm Dịch cười cười: "Chuyện nhỏ."
Bạch Khiêm Dịch bắt đầu tay cầm tay dạy Tiết Doanh Song cách dùng dao nĩa, mặc dù Bạch Khiêm Dịch du học Mỹ, nhưng hành động rất quý ông Anh Quốc, mà ngay cả tư thái cắt bò bít-tết cũng rất ưu nhã.
Tiết Doanh