Edit + Beta: Ruby
————
Tuy rằng không rõ tại sao Hình Vân đột nhiên đổi ý, nhưng Tiết Doanh Song biết mình tạm thời sẽ không bị đuổi việc nữa.
Tiết Doanh Song tiếp tục làm nghiệp vụ thế thân của mình.
Mỗi sáng sớm, cậu thức dậy lúc sáu giờ bốn mươi, rửa mặt mười phút sau đó ra khỏi phòng, luộc cho mình quả trứng để ăn sáng.
Bảy giờ, pha cà phê chờ Hình Vân thức dậy, bắt đầu làm việc nhà.
Chín giờ, ngưng công việc trên tay, về phòng học tập.
Một giờ, nấu cơm xong ăn cơm, ngủ trưa.
Hai giờ, tiếp tục học.
Sáu giờ rưỡi, thu dọn sách vở, lấy thức ăn mà buổi trưa chuẩn bị dư ra để làm bữa ăn tối.
Bảy giờ, tiếp tục làm việc nhà mà buổi sáng chưa làm xong.
Hình Vân trở về, thỉnh thoảng sẽ rót nước, gọt hoa quả, pha nước tắm cho Hình Vân.
Một giờ, xong việc trở về phòng, nhanh chóng tắm rửa, tiếp tục ôn tập nội dung bài đã học hôm nay, ôn tập xong thì lên giường đi ngủ.
Nói một cách công bằng, đây quả thật là một công việc "việc nhẹ lương cao" lại gần nhà.
Hình Vân cũng không thích nói chuyện, sáng sớm ngủ dậy thì xem báo, sau khi tan tầm về nhà nếu không phải vào thư phòng làm việc, thì là ngồi trên sô pha xem TV, lướt điện thoại.
Quả thực giống như là đang nuôi một con chó bự không quậy không phá, kiểu mà biết đi làm kiếm tiền còn không cần chủ nhân dắt đi dạo á.
Việc nhẹ lương cao, công việc như vậy, gần như không có chỗ để soi mói.
Tiết Doanh Song đã lập cho mình một kế hoạch nghề nghiệp tốt đẹp, một năm này, cậu cố gắng không nên chi tiêu những khoảng gì khác, tranh thủ mau chóng dành dụm tiền trả nợ.
Song song với việc kiếm tiền, cậu cũng phải nắm chắc thời gian học tập, nhanh chóng có được bằng cử nhân.
Đợi đến khi công việc thế thân này kết thúc, cậu sẽ đi làm lập trình viên, sau đó có một ngôi nhà, và có một chú chó con thuộc về mình.
Vừa lập kế hoạch như vậy, Tiết Doanh Song bắt đầu công việc có động lực vô cùng, chà phòng tắm càng chà càng hăng say, bàn chải cũng sắp bị chà cho trụi lông.
Chỉ là khi cậu giơ lên chiếc bàn thứ 3 bị trụi lông trong vòng một tuần, cậu nhìn mỗi góc phòng tắm đang phát sáng lấp lánh, bỗng nhiên cảm thấy sai sai.
Căn nhà này lại lớn như vậy, cũng không chịu nổi bị quét dọn mỗi ngày tám tiếng, mỗi tuần sáu ngày, bây giờ ngay cả phòng tắm nhỏ trong phòng khách cậu cũng chà từ đầu đến chân hết ba lần bốn lượt, sạch đến độ Hình Vân có thể vừa soi gương vừa liếm.
Sau đó cậu còn làm gì đây?
Chà lần thứ tư?
Không được, nếu thế thân dễ làm như vậy, ngày nào đó Hình Vân ở ven đường gặp được người nào dáng vẻ càng giống Bạch nguyệt quang hơn, cậu phải cuốn gói à.
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, mình phải thể hiện ra sức cạnh tranh và tính chất không thể thay thế của bản thân.
*
Tiết Doanh Song âm thầm quan sát Hình Vân, muốn tìm cơ hội để biểu hiện.
Nhưng mà cái người Hình Vân này một lòng với công việc, thú tiêu khiển hiếm có là xem TV lướt điện thoại, Tiết Doanh Song quả thật không tìm ra được một chỗ thích hợp.
Càng khỏi nói Hình Vân thỉnh thoảng còn lên cơn.
Tối hôm đó, phòng khách tràn ngập một mùi thuốc súng nồng nặc.
Hôm nay, công việc Hình Vân không quá thuận lợi, vốn là đang ngồi trên sô pha xem đá bóng thì thối mặt, nhận một cuộc điện thoại sau đó bắt đầu xem tài liệu, vừa xem vừa mắng, giấy tờ bay tứ tán, lúc nói chuyện điện thoại mắng người đến nỗi muốn bay luôn cái nóc nhà, ba phút trước còn đập hết một cái ly.
Chỉ xem dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn bên ngoài, cùng với sự bình tĩnh thường ngày, lúc đầu Tiết Doanh Song còn cho rằng Hình Vân thuộc trường phái phúc hắc, bề ngoài bỉnh bơ sau lưng thì đâm cho người ta một nhát.
Mãi cho đến khoảng thời gian chung sống, Tiết Doanh Song mới phát hiện Hình Vân là một người nóng nảy, mắng người đến sướng miệng, giống như một cây thoán thiên hầu* sắp nổ tung, làm hại Tiết Doanh Song cứ sợ người của đội bắt chó bắt lộn Hình Vân đi.
(*) Thoán thiên hầu: Tên một loại pháo, miền Bắc TQ gọi là "thoán thiên hầu" còn miền Nam thì sẽ gọi là "Xung thiên pháo" nha.
Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Hình Vân tái mét, mơ hồ sắp có dấu hiệu bước vào cơn thịnh nộ.
Đột nhiên, di động Hình Vân lại vang lên lần nữa, Tiết Doanh Song đang dọn dẹp mảnh ly vỡ run cả người, giữ vững tinh thần chuẩn bị tránh cái ly.
"Làm sao đó?" Thế mà giọng điệu của Hình Vân lại lễ độ một cách kinh người.
Tiết Doanh Song nghi hoặc ngoảnh đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt hung dữ của Hình Vân bỗng nhiên trở nên ân cần hoà nhã, chiếc ly vốn là muốn đập ở trên tay cũng được hắn nhẹ nhàng buông xuống.
Hình Vân một tay cầm di động, một tay vuốt nhẹ chiếc ly, giọng điệu ôn hòa, nói: "Không bận, rất rảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể nói chuyện với cậu."
Hóa ra là Bạch nguyệt quang.
Tiết Doanh Song nhất thời sáng tỏ, đồng thời vừa cảm thấy vui ghê.
Vẻ mặt và giọng điệu của Hình Vân vô cùng khách khí, thay vì nói là nói chuyện với crush, chẳng bằng nói đang nói chuyện với sếp thì đúng hơn.
Hai người hàn huyên mấy chuyện râu ria không quan trọng, Bạch nguyệt quang ở đầu dây bên kia không biết nói cái gì, chỉ nghe Hình Vân trả lời: "Tôi xem ảnh chụp rồi, nhìn cũng ngon miệng đó."
Một lát sau Hình Vân lại nói: "Dạo này có muốn ăn gì không."
Tiết Doanh Song nghe thế "eureka", nếu không thì cậu nấu cơm cho Hình Vân nhỉ?
Cơm cậu nấu ăn thấy ngon, Hình Vân ăn xong không chỉ sẽ không tùy tiện sa thải cậu, mà còn dám nhất định sẽ tăng lương cho cậu.
*
Lúc Hình Vân ngẩng đầu, chỉ thấy Tiết Doanh Song đang lặng lẽ, chăm chú nhìn mình.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy nhìn vào hắn, tựa như tràn ngập nỗi buồn khó tả, phát hiện ánh mắt của hắn, lại lập tức chuyển tầm mắt, cúi đầu quét dọn.
Hình Vân nhìn tất cả chuyện này vào trong mắt, nhíu mày, đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Một nhóc thế thân mà thôi, cũng dám nhìn trộm mình? Hình Vân không vui cho lắm.
Lúc trước khi ở nhà, hắn sống cùng người giúp việc vô cùng không thoải mái, hiện giờ bị Tiết Doanh Song nhìn như vậy, hồi ức không vui nhất thời lại tuôn ra.
Chẳng qua là một tên nhóc thế thân, còn muốn có được cái gì từ trên người hắn?
Hắn cũng không muốn có dây dưa gì đó không cần thiết với người này.
Hôm sau là thứ bảy, thứ sáu Hình Vân bận việc, không có thời gian ăn cơm tối, sau đó lại bận đến bốn giờ sáng.
Bởi vậy chưa tới chín giờ, hắn đã bị cơn đói làm cho tỉnh ngủ.
Lúc hắn ra khỏi phòng, một mùi thơm xông thẳng vào mũi.
Mùi thơm đó trừ cà phê hương quen thuộc ra, còn kèm theo một mùi thoang thoảng ấm áp, hấp dẫn đến nỗi hắn không không tự chủ đi về phía nhà bếp.
Trong nhà bếp, bóng lưng Tiết Doanh Song xắn tay áo đứng trước bếp vẫn đẹp mắt như cũ, Tiết Doanh Song nghe thấy tiếng bước chân của hắn, quay đầu lại nói: "Dậy rồi à? Ăn chút cháo không?"
Hắn đến gần vừa nhìn, chỉ thấy một nồi cháo hải sản đang nấu bốc khói ùng ục, mùi thơm bay khắp nơi.
Ngửi thấy hương thơm ấy, hắn không nhịn được nuốt nước miếng, bụng đói lại càng đói.
"Anh chờ tôi một chút, tôi bỏ tôm nõn với cá phi lê vào."
Hình Vân nhìn nồi cháo chỉ biết gật đầu, Tiết Doanh Song lại nói: "Thấy anh hôm qua bận đến khuya, buổi sáng ăn chút cháo bụng cũng dễ chịu hơn."
Hình Vân theo bản năng lại muốn gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy sai sai.
Hắn quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía Tiết Doanh Song: "Cậu biết tôi ngủ mấy giờ?"
Cảm giác bị người khác dòm ngó