Chương 51: Em có thể vứt bỏ anh bất cứ lúc nào
Edit + Beta: Ruby
- ----------------
Cuối cùng Hình Vân dẫn Tiết Doanh Song đến chợ đêm gần trường học ăn quán cốc, Tiết Doanh Song ngồi trên bàn ghế nhỏ ven đường, hơi kinh ngạc: "Thời đại học anh cũng ăn thứ này à?"
Cậu còn tưởng rằng Hình Vân bắt đầu từ thời đại học chính là một người đàn ông tinh tế chỉ ăn nhà hàng cao cấp, không ngờ Hình Vân cũng biết ăn quán ven đường như vậy.
Nhưng mà Hình Vân chỉ nhìn cậu một cái, thành thật nói: "Khi đó còn chưa kiếm được tiền, sao trang bức chứ?"
Tiết Doanh Song nhịn cười không được, Hình Vân thú vị thật.
*
Sau hội nghị học thuật, chương trình học trong trường dần dần đi vào quỹ đạo, mọi tiết học bắt đầu xuất hiện các loại bài tập, kiểm tra và báo cáo.
Tuy rằng giáo sư Mã không yêu cầu Tiết Doanh Song tham gia, nhưng việc sinh viên trong lớp nên làm, Tiết Doanh Song không bỏ sót một chuyện.
Cũng bởi vậy, thời gian của Tiết Doanh Song càng ngày càng bận rộn hơn.
Cậu vừa bận, thời gian ở trường trở nên càng dài hơn, cũng giao lưu, qua lại với các bạn học nhiều hơn.
Hôm nay, cậu tìm vài vấn đề hỏi Vương Hạo.
Vương Hạo trả lời xong, cậu lấy hoa quả chuẩn bị trước đó ra coi như tạ lễ.
"Cậu khách sáo quá rồi." Vương Hạo nói, "Việc nhỏ mà thôi."
"Chiếm dụng thời gian thí nghiệm của cậu, đương nhiên phải cám ơn cậu tử tế rồi." Tiết Doanh Song nói, "Táo đã gọt sẵn rồi, ăn nhé, bổ sung thêm vitamin tốt cho thân thể."
"Vậy tôi không khách sáo nha." Vương Hạo cũng không từ chối, hào phóng bắt đầu ăn.
Tiết Doanh Song vừa khéo cũng rảnh rổi một chút, hai người bèn hàn huyên đôi câu.
Vương Hạo: "Thật nhiều người học CS* đều là thẳng nam sắt thép, giỏi việc nhà như cậu thật ít nha."
( ~CS (Computer Science): Khoa học máy tính)
Tiết Doanh Song: "Này mà giỏi việc nhà rồi hả? Gọt hoa quả mà thôi."
Tiết Doanh Song nói xong, trong đầu hiện lên trái thanh long của Hình Vân, không nhịn được bật cười.
Vương Hạo lại cho rằng cậu đang cười lời mình nói, lại nói: "Thật luôn, không gạt cậu đâu.
Ông chủ còn mắng bọn tôi, nói nhìn mấy anh mà xem, Tiết Doanh Song biết chưng lê hấp đường phèn, các anh biết cái gì!"
Tiết Doanh Song hết hồn, còn có chuyện này á?
Vương Hạo lại cười nói: "Làm bạn gái của cậu hẳn là hạnh phúc lắm."
Tiết Doanh Song vội vàng lắc đầu: "Tôi không gieo họa cho người khác đâu!"
Vương Hạo cười cười, lại ăn miếng táo, hỏi tiếp: "Hôm bữa xong hội nghị tôi thấy cậu ở chợ đêm đó."
Tiết Doanh Song: "Hả? Tôi lại không chú ý tới cậu."
Vương Hạo: "Tôi thấy cậu ở cùng người khác, nên không đến quấy rầy cậu."
Tiết Doanh Song đoán có lẽ Vương Hạo nhìn thấy cậu ở cùng Hình Vân, quả nhiên không sai, một giây sau, cậu chỉ thấy vẻ mặt Vương Hạo có chút kỳ lạ, thấp giọng hỏi: "Anh chàng hôm đó...!Là bạn trai cậu?"
Tiết Doanh Song sững sờ: "Hả? Không phải! Sao cậu đoán như vậy?"
Vương Hạo cười lúng túng: "Tôi thấy các cậu ăn cùng một xiên nướng."
Ngược lại Tiết Doanh Song không chú ý đến chuyện này.
Bình thường cậu cùng Hình Vân anh ăn của tôi, tôi ăn của anh, dù rằng mối quan hệ hai người bây giờ có chút lúng túng, nhưng thói quen này cũng vẫn luôn không thay đổi.
Hôm đó bọn họ ăn xiên nướng trong chợ đêm, chính là hai người chia ra ăn xong như vậy.
Tiết Doanh Song giải thích: "Bọn tôi vẫn ăn như thế."
"Thế sao..." Vương Hạo do dự gật đầu.
Tiết Doanh Song không hiểu chính là, điều Vương Hạo thấy, thật ra không chỉ là một xiên nướng thay phiên nhau ăn, mà là Tiết Doanh Song cầm xiên nướng, người kia liền ăn trên tay Tiết Doanh Song, thái độ vô cùng thân mật.
Tiết Doanh Song thấy nét mặt Vương Hạo, vội vàng lại nói: "Anh ấy là ông chủ của tôi."
Nét mặt Vương Hạo bỗng chốc lại càng lạ hơn: "Hoá ra ông chủ còn lái xe đón cậu đi ăn cơm..."
Tiết Doanh Song càng bôi càng đen, may mà Vương Hạo không hỏi tới, hai người không bao lâu cũng giải tán.
Sau đó Tiết Doanh Song nhớ lại cuộc trò chuyện này, trong lòng có chút phức tạp.
Thật ra cậu cũng không quan tâm đến ánh mắt người khác, người khác muốn nghĩ cậu thế nào, cậu cũng không sao cả.
Điều cậu sợ chính là, người khác cho rằng Hình Vân phải ở bên loại người như cậu.
Mà khiến cậu cảm thấy phức tạp nhất cũng chính là, nghe người khác hiểu lầm mối quan hệ của cậu và Hình Vân, thậm chí cậu có một chút, chút xíu chút xíu xiu...!Vui vẻ.
Tỉnh lại, Tiết Doanh Song!
Vô số lần Tiết Doanh Song đã nhắc nhở bản thân, tỉnh lại!
*
Tiết Doanh Song bên đây bận, Hình Vân cũng bận.
Hình Vân mới nhàn rỗi được một tuần lễ, lại bắt đầu một vòng bận rộn mới, mỗi ngày đều tăng ca đến khuya.
Buổi tối lúc Tiết Doanh Song về đến nhà, Hình Vân vẫn chưa về nhà.
11:30, tiếng mở cửa vang lên.
Tiết Doanh Song vừa đang chuẩn bị đi ra nghênh đón Hình Vân, cửa phòng cậu đã bị mở ra.
Hình Vân nhào vào lòng cậu như đạn bắn, cậu bị sức lực xông tới làm ngã nhào lên giường.
Hình Vân ấn lấy cậu hôn mãnh liệt mấy cái, hôn đã rồi không đợi cậu kịp mắng người, lập tức chạy trốn.
"Anh..." Hình Vân lướt như gió, căn bản là Tiết Doanh Song phản ứng không kịp luôn.
Tiết Doanh Song dùng mu bàn tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng bởi nụ hôn của Hình Vân, mặt cũng đỏ chót.
Bá tổng này cũng thật là quá đáng rồi!
Tăng ca cả đêm, còn có tinh lực giỡn cậu như vậy!
Tiết Doanh Song ngồi trong phòng một hồi, chờ tâm tình bình phục trở lại, lại có thể mang lên bộ mặt cool ngầu của người làm công máu lửa, cậu mới ra khỏi phòng.
"Hình Vân, anh ăn chưa?" Tiết Doanh Song nói, "Nếu chưa ăn tối thì nấu mì cho ăn anh nhé?"
Hình Vân không phản ứng, Tiết Doanh Song nghi hoặc, đi đến phòng Hình Vân xem xét, mới phát hiện Hình Vân lại ngủ mất rồi.
Tây trang Hình Vân vẫn chưa thay, vớ cũng chưa tháo, cặp làm việc quăng bên giường, đang nằm ngáy khò khò trên giường....!Nhất thời Tiết Doanh Song dở khóc dở cười, hóa ra lúc nãy là tiêu hao một giọt tinh lực cuối cùng, cũng muốn nhào đến hôn cậu.
Tiết Doanh Song tiến đến, giúp Hình Vân cởi tất, lại vươn tay tháo cà vạt, dây lưng của hắn.
Có lẽ Hình Vân đã mệt thảm rồi, bất kể Tiết Doanh Song làm thế nào, một chút phản ứng hắn cũng không có.
Chỉ là cuối cùng khi Tiết Doanh Song đắp chăn giúp hắn, bỗng nghe hắn nhỏ giọng gọi: "Song Song."
Hình Vân dường như chưa từng gọi cậu như thế, Tiết Doanh Song nghe xưng hô như vậy, sững sờ.
"Song Song." Hình Vân lại gọi một tiếng.
"Sao thế?" Tiết Doanh Song thấp giọng, lại gần nghe Hình Vân rốt cuộc muốn nói cái gì.
Hình Vân nói ậm ờ một câu, Tiết Doanh Song thoáng chốc không nghe rõ, sau đó mới phát hiện hắn nói là "Em cũng hôn anh được không".
Trong phút chốc như thế, Tiết Doanh Song suýt nữa không kiềm chế được chính mình.
Nhưng cậu nhịn được.
Cậu cảm thấy mình phải giải quyết chuyện này sớm một chút, nếu không trước sau gì sẽ làm hại đến Hình Vân.
*
Lại vài ngày cuối tuần nữa, việc bận rộn của Hình Vân lại chấm dứt, cùng Tiết Doanh Song ra ngoài du lịch.
Tiết Doanh Song vốn không định đi, nhưng Hình Vân nói thế nào cũng muốn cậu đi.
Hình Vân chốc thì cương quyết: "Lần trước em cho anh leo cây, đã nói phải lấy chuyến du lịch bù đắp cho anh."
Chốc thì lại mềm mỏng: "Anh chỉ muốn đi ra ngoài với em một chút thôi."
Chốc thì lại tiếp tục cương quyết: "Không đi trừ lương nha."
Chốc thì lại tiếp tục mềm mỏng: "Biểu hiện gần đây của anh lẽ nào không tốt sao? Không có tư cách ra ngoài chơi với em sao?"
Cuối cùng Hình Vân dứt khoát nằm