Chương 55: Chó và chủ nhân
Edit + Beta: Ruby
- ------------
Tiết Doanh Song hổ thẹn trong lòng, vô thức muốn đối tốt với Hình Vân hơn.
Ngoại trừ những lúc đi WC, Hình Vân muốn dính lấy cậu, cậu bèn để cho Hình Vân dính; lúc ngủ bị Hình Vân ôm muốn tắt thở cũng không sao hết, chỉ cần Hình Vân vui là được.
Có lúc cậu sẽ nghĩ, hay là cậu đối xử tệ với Hình Vân một chút nhỉ, dù sao cậu vốn là người xấu, cũng không cần vờ vĩnh lấy lòng Hình Vân.
Chỉ là cậu đối tốt với Hình Vân, Hình Vân liền vui vẻ; cậu nhìn dáng vẻ vui vẻ ấy của Hình Vân, không nhịn được cũng vui vẻ, cho nên càng sẽ tốt với Hình Vân hơn.
Tuần hoàn không ngừng như thế, khiến cho Hình Vân càng ngày càng hạnh phúc.
Tối đến, lúc Hình Vân về đến nhà, Tiết Doanh Song đã làm xong cơm tối.
Tiết Doanh Song gọi Hình Vân qua ăn cơm, Hình Vân lại áy náy nói: "Hôm nay không thể ăn tối ở nhà được, có có tiệc xã giao, vừa mới hẹn."
"Không sao, công việc quan trọng hơn." Tiết Doanh Song nhận lấy cặp làm việc của Hình Vân, "Tiệc xã giao gì?"
Hình Vân chau mày, mặt hiện vẻ không tình nguyện: "Là cái tiệc ba hoa chém gió của đám bạn nhậu, lần trước em cũng có đi đó."
Trước khi Bạch Khiêm Dịch quay về, Hình Vân từng dẫn cậu đi một lần.
Tiết Doanh Song còn nhớ môi trường ở đó không tốt lắm, chướng khí mù mịt đấy, cậu và Hình Vân đều không thích.
Thế nhưng mấy người bạn làm ăn chỉ thích mấy chỗ thế này, Hình Vân không đi không được.
Tiết Doanh Song hỏi: "Em đi với anh, anh chờ em thay quần áo."
Hình Vân ngăn cậu: "Em sắp đi thi rồi, ở nhà đi."
Tiết Doanh Song nói: "Anh không thích mấy chỗ đó, có người đi cùng anh không phải càng tốt sao?"
Hình Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Doanh Song, trong lòng cảm động.
Chưa vài ngày nữa là Tiết Doanh Song phải tham gia thi đại học rồi, thường ngày vào thời gian này là Tiết Doanh Song đã bế quan học tập, tranh thủ từng giây từng phút cũng không chịu lãng phí, tính toán thời gian cực kỳ chặt chẽ.
Một Tiết Doanh Song như vậy, thế mà sẵn lòng cùng hắn đi ra ngoài làm những chuyện phí thời gian.
"Em quá hào phóng với anh rồi." Hình Vân nói.
"?" Tiết Doanh Song không rõ ý của hắn.
"Chẳng qua là anh lại không hào phóng vậy đâu, " Hình Vân nói, kéo Tiết Doanh Song đến hôn, "Bạn trai anh chỉ có anh được nhìn, mấy người kia còn chưa đủ tư cách gặp em đâu."
Cuối cùng Hình Vân vẫn không chịu để Tiết Doanh Song ra ngoài, tự mình đi tiệc xã giao, lại dặn dò Tiết Doanh Song ngủ sớm một chút, không cần chờ hắn.
*
1 giờ 30 sáng, Hình Vân và mấy đối tác đi ra khỏi quán rượu.
Kể từ lần trước uống say mèm với Bạch Khiêm Dịch, Hình Vân đặc biệt chú trọng đến chừng mực uống rượu bên ngoài, tuyệt đối không uống nhiều.
Chỉ là lần này mặc dù hắn không uống nhiều, nhưng vẫn còn cách hai chữ "tỉnh táo" một khoảng xa, bước đi cũng không thẳng nổi.
"Lão Hình, đặt phòng cho cậu nhé?" Một người trong đó mùi rượu khắp người, cười khoác vai Hình Vân.
"Không được, " Hình Vân lắc đầu, bỏ tay gã từ trên vai mình xuống, "Tôi đã có chủ, phải về nhà."
"Chuyện khi nào thế? Cậu ngủ mớ thấy hả?" Đối tác không tin.
"Hông có nằm mơ, thiệt đó!" Hình Vân giọng lèm nhèm, "Em ấy yêu tôi lắm!"
"Xạo!" Đối phương cũng say không kém Hình Vân, "Tui không tin!"
Con ma men này cũng không biết có cọng nơ ron nào bị lệch pha hay không, kiên quyết bảo tui không tin.
Hình Vân không thể nghe người khác nghi ngờ, lập tức muốn lấy ảnh chụp ra chứng minh.
Hắn móc điện thoại ra, vừa mở album ảnh, bèn nghe ảnh chụp gọi hắn: "Hình Vân!"
Tui say thế cơ à, thấy ảo giác rồi nè?
Hình Vân mê mang, lại nhấn tiếp vào ảnh chụp, lại nghe ảnh chụp gọi hắn: "Hình Vân, em ở đây này!"
Ngẩng đầu, liền thấy Tiết Doanh Song đứng trước mặt hắn.
"Sao em lại tới đây?" Hình Vân còn cho là mình hoa mắt, nhưng vươn tay chạm vào, lại phát hiện là Tiết Doanh Song real nha.
"Không yên tâm anh về nhà một mình, tới đón anh." Tiết Doanh Song nói, "Các anh xong hết chưa?"
"Xong rồi." Hình Vân nở nụ cười, kéo Tiết Doanh Song qua, chỉ Tiết Doanh Song cho đối tác thấy, đắc ý nói "Giới thiệu cho cậu này, đây là bạn trai tôi! Ẻm lo cho tôi, tới đón tôi!"
Đối tác nọ đã say khướt, nhìn cẩn thận, thấy Tiết Doanh Song rất tuấn tú, bèn lớn miệng nói: "Đẹp! Rất đẹp! Các cậu rất xứng đôi!"
Nhất thời Hình Vân cười càng phởn.
Mãi đến khi về nhà, Hình Vân vẫn còn phấn kích.
Lý trí còn lại của hắn không ngừng nghĩ: Tiết Doanh Song lo cho mình, Tiết Doanh Song tới đón mình, Tiết Doanh Song rất yêu mình.
"Tiết Doanh Song, anh rất vui." Hình Vân ôm chầm Tiết Doanh Song đang giúp hắn đắp chăn, "Anh cũng có người yêu thương đó, cám ơn em!"
Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân vui vẻ như thế, cũng nở nụ cười.
Cậu thầm nghĩ, đến đón anh có thể khiến anh vui vẻ như vậy, vậy sau này mặc kệ là trễ cỡ nào, em cũng đến đón anh.
Ừ, những cái "sau này" của bọn họ còn lại không nhiều lắm.
*
Hôm sau thức dậy, Hình Vân nhớ đến chuyện tối qua vẫn rất vui vẻ.
Chỉ tiếc không còn thừa bao nhiêu thời gian để vuốt ve cùng Tiết Doanh Song, hai người họ phải đi làm.
Tối hôm qua uống rượu, sáng nay đầu Hình Vân có chút nặng nề.
Tuy rằng không có gì đáng ngại, nhưng chính là không được thoải mái.
Hắn đáng thương nhõng nhẽo gửi tin nhắn cho Tiết Doanh Song: "Đau đầu quá."
Rất nhanh Tiết Doanh Song đã trả lời hắn: "Về sớm nghỉ ngơi nha."
Hắn lại trả lời: "Không được, chiều còn gặp khách hàng."
Hình Vân cho Tiết Doanh Song một sticker chó cụp đuôi.
Tiết Doanh Song trả lời hắn một một sticker sờ đầu chó.
Hình Vân: "Muốn ăn soup chua cay hôm bữa em làm."
Hình Vân: "Ăn cái đó thật dễ chịu."
Hình Vân: [Khóc hu hu]
[Khóc hu hu]
[Khóc hu hu]
[Khóc hu hu]
Tiết Doanh Song: "Được."
Thấy câu trả lời của Tiết Doanh Song, Hình Vân vui mừng, nghĩ bụng về nhà có soup chua cay để ăn.
Món soup chua cay của Tiết Doanh Song ăn ngon lắm luôn, order về nhà chẳng cái nào được hương vị đó cả.
Nghĩ như thế, động lực làm việc của hắn tăng cao.
10 giờ, Hình Vân đi họp.
12 giờ 30, Hình Vân họp xong.
Hắn đói bụng, nghĩ bụng sao hôm nay Tiểu Triệu chưa đến hỏi hắn muốn ăn gì, ông trợ lý này thật là...!
Hình Vân đẩy cửa vào phòng làm việc, vừa vào cửa, hắn lười biếng đi đến phòng nghỉ phía sau phòng làm việc, định bụng hay là ngủ một giấc vậy.
Lúc đi qua bàn làm việc, hắn liếc mắt nhìn thấy trên bàn hình như có thêm cái gì đó.
Quay đầu lại, chỉ thấy trên bàn có thêm một hộp giữ nhiệt.
Hình Vân: "!"
Hình Vân bước nhanh đến, bèn thấy một tấm giấy ghi chú dán trên hộp giữ nhiệt, trên giấy còn vẽ một con chó đầu bự ngốc nghếch đang uống nước canh, bên cạnh còn có chữ viết của Tiết Doanh Song: "Làm cho anh."
Hình Vân không kiềm nổi nở nụ cười, chẳng qua là hắn nói mấy câu thèm ăn, thế mà Tiết Doanh Song đã gửi đến cho hắn.
Đưa tới khi nào? Không phải Tiết Doanh Song còn làm việc ở trường học sao? Làm sao có thời gian?
Hình Vân gọi điện thoại cho Tiết Doanh Song, nhưng Tiết Doanh Song không bắt máy.
Hình Vân đứng dậy ra ngoài phòng làm việc, chỉ thấy Tiểu Triệu đúng lúc đi ngang qua.
Hắn tóm lấy Tiểu Triệu hỏi: "Ban nãy Tiết Doanh Song có đến à?"
Tiểu Triệu nói: "Vừa rồi cậu ấy gọi điện thoại bảo em xuống lấy soup lên cho anh "
Hình Vân hỏi: "Em ấy sao không lên?"
Tiểu Triệu đáp: "Em thấy cậu ấy rất gấp đó, mồ hôi đầu đầy luôn, vừa đưa cho em xong lại chạy rồi."
Hẳn là Tiết Doanh Song vội vã chạy về nhà nấu soup cho hắn, sau đó chạy về trường làm việc.
Tiết Doanh Song chạy tới chạy lui, đơn giản vì hắn nói một câu thèm ăn soup.
Sau khi về phòng làm việc, Hình Vân ăn chén soup nóng hầm hập, không biết phải hình dung tâm tình của mình thế nào.
Tiết Doanh Song quá thương hắn rồi.
Rõ ràng hắn đã từng tổn thương Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song lại sẵn lòng cưng chiều hắn như thế.
Hình Vân hắn có tài đức gì.
*
Buổi tối Hình Vân về đến nhà, hỏi Tiết Doanh Song chuyện này: "Em lấy đâu ra thời gian?"
Tiết Doanh Song: "Em đánh tiếng với bạn học trong phòng thí nghiệm, rồi đi trước.
Lúc em trở lại còn chưa hết giờ nghỉ trưa nữa, rồi em lại bổ sung bài vở trước giờ vào lớp."
Hình Vân: "Vậy trưa em ăn gì?"
Tiết Doanh Song sững sờ: "Quên mất."
"Chỉ vì một câu nói của anh, ngay cả cơm trưa mà em cũng quên ăn!" Hình Vân vừa vui vẻ, lại vừa tức giận, "Anh ăn trễ xíu cũng đâu có chết!"
"Nhưng em biết khi đó anh muốn ăn." Tiết Doanh Song nói.
"Em nuông chiều anh quá rồi, sớm muộn gì cũng sẽ chiều hư anh mất." Hình Vân tức giận nói.
"Vậy thì sao chứ?" Tiết Doanh Song cười cười.
Chiều hư anh rồi, em ghét anh thì làm sao?
Hình Vân vốn định trả lời như vậy, nhưng lời đến bên môi rồi lại nuốt về.
Hắn đã từng nói với Tiết Doanh Song, bất cứ lúc nào Tiết Doanh Song cũng có thể chia tay hắn.
Lời khi ấy là thật lòng, nhưng hôm nay hắn hối hận rồi.
Hắn là kẻ lòng tham không đáy, hắn muốn Tiết Doanh Song mãi mãi yêu thương hắn.
Hắn không dám nhắc đến từ "ghét", chỉ sợ Tiết Doanh Song nghĩ đến, phát hiện con người hắn rất đáng ghét, thật sự ném hắn đi.
Lời Hình Vân