Edit + Beta: Ruby
----------------
Buổi chiều Hình Vân phải đi gặp khách hàng, nhưng đã mấy ngày chưa về nhà, quần áo sạch đã sắp hết rồi.
Hắn không muốn để người khác xử lý chuyện riêng của mình, mình thì cũng không có thời gian ra ngoài mua, nên mới bất đắc dĩ bảo Tiết Doanh Song mang quần áo đến.
Trước khi bước vào phòng làm việc, một tay Hình Vân giữ trên tay nắm cửa, lại trù trừ đôi chút, không biết tý nữa nên dùng biểu cảm thế nào để đi vào.
Mấy ngày không gặp Tiết Doanh Song, hắn cũng không biết mình có muốn nhìn thấy Tiết Doanh Song hay là không.
Hình ảnh bát dĩa bể tan tành cứ lởn vởn trong tâm trí hắn, càng nghĩ càng phiền.
Hắn hít sâu một hơi, cố giữ cái bản mặt thúi quắc, mở cửa vào.
Trong phòng làm việc không có một bóng người, Tiết Doanh Song đã đi rồi.
Toàn bộ biểu cảm trên gương mặt Hình Vân lập tức được thả lỏng, thở dài một hơi.
Nhưng ngay sau đó chẳng biết tại sao, hắn lại hừ nhẹ một tiếng, chẳng hiểu nổi là tư vị gì.
Quần áo đâu rồi?
Hình Vân đứng ở trước cửa nhìn một vòng, không nhìn thấy quần áo mà Tiết Doanh Song mang tới.
Tức thì hắn bèn chau mày, lập tức gọi điện thoại cho Tiết Doanh Song, hỏi xem coi chuyện gì xảy ra.
Có chút chuyện mà làm cũng không xong, chẳng lẽ là muốn chờ điện thoại của tôi ư…
Hình Vân cầm lấy điện thoại, lại phát hiện Tiết Doanh Song sớm đã tin nhắn cho hắn từ lâu.
“Đồ để ở tủ quần áo trong phòng nghỉ, quần áo bẩn tôi mang về giặt rồi.”
Hình Vân đi vào phòng nghỉ, mở ngăn tủ ra liền nhìn thấy tây trang của hắn đang treo ngay ngắn trong tủ áo.
Hắn chỉ bảo Tiết Doanh Song mang một bộ đến, nhưng Tiết Doanh Song đã mang ba bộ đến giúp hắn, thậm chí còn chuẩn bị cả quần lót với cả bít tất.
Hình Vân lại hừ một tiếng tỏ vẻ xem thường, nhưng khi hắn cởi quần áo, bít tất đã mặc hai ngày ra, thay bộ quần áo sạch sẽ, khóe miệng lại bất giác cong lên.
Hình Vân lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tiết Doanh Song: “Hôm nay về nhà ăn cơm.”
Không bao lâu, Tiết Doanh Song đã trả lời lại “Được”.
Tâm tình Hình Vân thật tốt, lúc đi ra phòng làm việc đều cười tươi roi rói.
Chỉ chốc lát, trong đầu hắn lại tái hiện ra bát dĩa vỡ toang ngày hôm đó, lập tức lại không cười nổi nữa.
Kỳ thật hắn cũng không hiểu nổi ngày hôm đó mình rốt cuộc làm sao lại nổi nóng nữa.
*
Hôm nay Hình Vân về nhà vẫn trễ hơn bình thường một chút, lúc về đến nhà đã sắp tám giờ.
Vừa bước vào nhà, mùi thức ăn quen thuộc bay tới, Hình Vân vừa thả lỏng lại vừa hồi hộp, nhưng cũng không biết mình rốt cuộc đang hồi hộp điều gì.
“Mau qua dùng cơm đi.” Giọng nói Tiết Doanh Song lại không có khác gì thường ngày, Hình Vân đi đến trước bàn ăn, cơm nước đã làm xong cả rồi.
Tiết Doanh Song đặt chén lên trên bàn: “Anh ăn trước đi, tôi đi hâm canh lại tý.”
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, thức ăn hôm nay lại giống hệt mấy món mà Hình Vân ném vỡ bát dĩa ngày hôm đó.
Nhìn mà khiến Hình Vân nơm nớp lo sợ, chỉ sợ cơn thịnh nộ không hiểu nguyên cớ ngày hôm ấy lại kéo đến lần nữa.
Hình Vân hít sâu một hơi, lòng thầm nghĩ bất kể thế nào, cũng không thể biến thành dáng vẻ mà mình chán ghét ấy được.
Trong lòng hắn đấu tranh một hồi mới vươn đũa ra, nhưng mà vừa nếm thử, hàng chân mày đang nhíu chặt của hắn lập tức giãn ra, chỉ cảm thấy ngon vô cùng.
Lại ăn thêm mấy món khác cũng là như thế, không có khác gì với trước đây.
Đang cảm thấy khó hiểu, Tiết Doanh Song bưng canh đến ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Có phát hiện có gì khác hay không?”
Hình Vân không hiểu, chỉ thấy Tiết Doanh Song chỉ lên trên bàn, lúc này Hình Vân mới chú ý đến phía dưới bát đĩa còn có thêm một tấm bảng dài màu đen.
“Đây là tấm giữ nhiệt.” Tiết Doanh Song nói, “Sao nào? Mùi vị tốt hơn hôm đó chứ?”
Hình Vân vẫn chưa hiểu hết được, Tiết Doanh Song lại nói: “Sau này bất kể khi nào anh trở về, đều có thể có cơm canh nóng hổi cho anh.
Nếu chưa đủ nóng, thì chúng ta sẽ điều chỉnh độ nóng cao hơn chút nữa, sẽ không bị nguội nữa.”
Lúc này Hình Vân mới hiểu ra, rốt cuộc là ngày hôm đó bởi vì mình ăn thức ăn để nguội mà mất hứng.
Hắn chưa từng nghĩ tới là nguyên nhân này, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ là nguyên nhân này…
Đang nghĩ ngợi, Tiết Doanh Song lại múc một chén canh cho hắn.
Hắn nhận chén canh liền muốn uống, nhưng Tiết Doanh Song lại để ra xa một chút, không cho hắn lấy.
“Thích ăn thức ăn nóng cũng không sao, nhưng không được ăn quá nóng, tổn thương thực quản, để qua một bên rồi ăn sau.” Lúc nói chuyện Tiết Doanh Song vẫn không cười như cũ, nhưng giọng điệu ôn nhu, cho người ta một cảm giác đang mỉm cười.
Cả người Hình Vân có tư vị không nói nên lời, nhấp từng ngụm nhỏ, tựa như đang áy náy.
*
Cơm tối xong, Tiết Doanh Song bắt đầu rửa chén.
Lại nói, sở dĩ cậu phát hiện Hình Vân không thích ăn thức ăn để nguội, phần công lao còn phải thuộc về chiếc lò vi sóng.
Trong phòng làm việc của Hình Vân không hề có thứ gì dư thừa, nhưng lại có một chiếc lò vi sóng.
Lò vi sóng cũng không phải là đồ dùng gì của phòng làm việc, muốn nói là đồ dùng thường ngày, thì bình đun siêu tốc còn thường ngày hơn cả lò vi sóng, mà trong phòng làm việc lại không có, thật sự quá khó hiểu rồi.
Tiết Doanh Song nghĩ không ra, nhưng nhìn lại rác thải trong thùng rác, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Thùng rác đặt ngay phía dưới lò vi sóng, mà bên trong đều là túi nhựa đựng bánh mì, suy đoán một cách hợp lý, Hình Vân lấy bánh mì từ trong túi nhựa ra, bánh mì bỏ vào lò vi sóng, túi nhựa thì ném đi.
Lại mở lò vi sóng ra xem thử, chỉ thấy bên trong đặt một chiếc dĩa nhỏ, trên dĩa còn có chút vụn bánh mì, đã chứng thực được suy đoán của Tiết Doanh Song.
Bình thường, bản thân Tiết Doanh Song không kén thức ăn nguội, ngay cả bát mì nóng bị nguội cũng có thể ăn luôn, chớ nói chi là bánh mì, cậu chưa bao giờ nghĩ đến phải đun nóng cả bánh mì.
Ngay cả ăn bánh mì mà Hình Vân cũng muốn hâm nóng, đây hẳn là người có chấp niệm với thức ăn nóng đến cỡ nào?
Nghĩ thêm một hồi, hai lần Hình Vân không vui, đều là những lúc tăng ca đến tối.
Hai lần đó Hình Vân về nhà quá