Editor: Lệ Diệp
Beta: Tân Sinh
Trúc Hạ dường như nhìn thấy một ngôi sao chói lọi trong đêm đen đủi này, Vạn Cẩn Phàm dùng đôi mắt sáng đến trong suốt của nàng gắt gao nhìn hắn, có loại xúc động nghĩa vô phản cố (*) từ trong lòng hắn bừng lên, kiên định gật đầu, thấy chết không sờn.
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước
Vạn Cẩn Phàm dùng sức ôm hắn một chút, sau đó năm ngón tay nắm chặt tay hắn, nói: "Không cần buông tay ta ra." Nói xong dùng lực đem Trúc Hạ kéo mạnh thả người nhảy vào trong nước sông mãnh liệt.
Nước sông vẫn rít gào như cũ, thuyền nương ở đuôi thuyền còn đang ra sức chèo lái.
Tuy rằng nàng chán ghét loại thời tiết hỏng bét này, nhưng là khách đi thuyền cho không ít, chỉ là đôi nam nữ này nhìn qua làm sao cũng cảm thấy kỳ quái, nàng nghĩ nếu trở về bẩm báo quan phủ, nàng có thể đụng vận khí kiếm lời ít tiền hay không.
Mọi thứ trong đêm dường như thật nhỏ bé, vị thuyền nương này cũng không biết, thuyền này, sông này, sẽ vĩnh viễn đưa nàng mai táng.
* * *
Quả thật thân thể Vạn Cẩn Phàm rất yếu, chờ sau khi hai người lên bờ, nàng đã bị giày vò đến sắp chết.
Trúc Hạ cẩn thận đỡ nàng đi dọc theo quan đạo, hy vọng có thể mau chóng tìm được thôn xóm hoặc thành trấn, mời đại phu trị liệu cho nàng.
Sốt cao không hạ, ho khan còn khụ ra máu, toàn thân lạnh băng đến dọa người.
Ở cái dã ngoại xa xôi này, người đi đường rất ít, hiện nay mặt trời chói chang vào đầu, đêm qua hai người liều chết bảo vệ tánh mạng, đã sớm kiệt sức, lại thêm việc đến nay cũng chưa ăn gì, quả thực là đến bước đường cùng.
Trúc Hạ nhìn Vạn Cẩn Phàm càng ngày càng suy yếu, gian nan cất bước, hắn nghĩ chẳng lẽ lửa không thiêu chết, nước không chết đuối, cuối cùng vậy mà là bị đi chết? Đây quả thực quá khiến người ta nực cười.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa "lộp cộp".
Trúc Hạ mừng rỡ, vội vàng buông ra Vạn Cẩn Phàm, chạy đến giữa đường, chuẩn bị ngăn người đang tới lại.
Đợi tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Trúc Hạ nhìn nữ nhân ngồi trên lưng ngựa ăn mặc quái dị, toát ra hơi thở người sống chớ gần, do dự một lúc, vẫn là quyết định hô lớn: "Vị cô nương này, khẩn cầu ngươi một sự việc.
Tiểu thư nhà ta thân mang bệnh nặng, cần y cứu kịp thời, xin mượn ngựa tiểu thư dùng một chút.
Tiểu nhân cảm kích khôn cùng."
Nữ nhân hơi rung chiếc chuông trong tay một chút, vòng kim loại đủ loại màu sắc cũng lục lạc dáng vẻ cổ quái ở dưới ánh mặt trời, rực rỡ lóa mắt.
Đôi mắt nữ nhân đảo qua đảo lại ở trên người Trúc Hạ và Vạn Cẩn Phàm, nhìn một lúc mới mở bờ môi tím thẫm của nàng: "Cút ngay."
Trúc Hạ bị mặt trời chói chang phơi đến váng đầu hoa mắt, nghe thấy âm thanh lạnh như hàn băng của nữ tử, ngay lập tức giật mình một cái, như là hạ cái quyết tâm gì, khi nữ nhân kia đi hai bước rồi, nói: "Cầu cô nương cứu tiểu thư nhà ta, nếu là ngươi cứu tiểu thư nhà ta, muốn ta làm cái gì đều có thể, ta rất biết làm việc, cái gì cũng biết làm."
Nữ tử ngẩng cao đầu, ghìm dây cương theo ngựa lắc lư một chút, trên người phát ra âm thanh "Leng keng leng keng".
Một con sâu ba đầu sắc thái sặc sỡ thịt mum múp, từ trong ống tay áo của nữ tử mấp máy đi ra, sau đó lại là một con trùng giáp xác to khoảng ngón trỏ màu đen từ trên cổ nữ tử chui ra, tiếp theo khóe miệng vươn ra một cây gai dài, hung hăng chui vào da thịt nữ tử.
Trên mặt nữ tử mang theo giận tái đi, lấy ra một cây ngọc quản rất nhỏ dài một