Editor: Lệ Diệp
Beta: Tân Sinh
Lưng Vạn Cẩn Phàm cứng đờ, không nghĩ một màn vừa rồi bị người khác nhìn thấy.
Người này..
Chẳng lẽ là cao thủ số? Nếu không tại sao nàng không phát hiện được.
Vừa nghĩ đến thuật số của đối phương lợi hại hơn so với mình, sắc mặt Vạn Cẩn Phàm rốt cuộc có chút thay đổi.
Quay đầu nhìn lại, thấy một nữ nhân đang ngồi ở trên nhánh cây.
"Ha ha..
Độc bà nương Nại Hầm này cũng có thời điểm nhìn lầm, xứng đáng.." Nữ nhân âm dương quái khí mắng lên: "Khẳng định nàng không thể tưởng được nha đầu ngốc nàng xem thường biết thuật số, còn đem đại đệ tử của nàng đùa bỡn ở trong lòng bàn tay..
Ha ha.."
Nại Hầm là tên hữu hộ pháp, ở toàn bộ trong giáo dám gọi thẳng tên, lại dám gọi nàng là "Độc bà nương" cũng chỉ có tả hộ pháp Hạnh Khê, từ trước đến nay tả hữu hộ pháp đều bất hòa, gặp mặt là ầm ĩ, đem toàn bộ âm đèn giáo làm cho gà bay chó sủa là chuyện thường có.
Sở trường của Nại Hầm ở Âm Dương giáo là dùng độc, Hạnh Khê là công với thuật thôi miên.
"Tiểu nhân bái kiến tả hộ pháp." Vạn Cẩn Phàm vừa muốn cong lưng xuống, lại nghe Hạnh Khê tức giận quát: "Hừ..
Đừng quỳ, ta cũng không đảm nhận nổi, vừa rồi mượn nước vẩy bày ra cơ cục, lại dùng thuật số khiến nàng lâm vào bên trong hỗn độn, mặc cho ngươi bài bố, bút tích này của ngươi không nhỏ.."
Vạn Cẩn Phàm cũng biết không giả bộ được, mắt liền lạnh lẽo nhìn qua đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cần nhẫn thì nhẫn, khi không thể nhẫn lại không ra tay phản kích, thì ta không phải là một nữ nhân!"
Hạnh Khê xì một tiếng khinh miệt, từ trên cây nhảy xuống dưới, trong khoảnh khắc, hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Cây cối vốn dĩ xanh um, vòng đầy chỗ cầu thang vậy mà biến thành một cái biển máu Tu La tràng, khắp nơi là phần ngũ tạng còn lại của chân tay đã bị cụt, tử thi chồng chất, cách đó không xa còn có một đám người đang chém giết, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, khiến người ta ghê tởm lại sợ hãi.
Mặt Vạn Cẩn Phàm không đổi sắc, nhìn ra được những người này đều là đồ giả làm bằng đất, muốn phá thì phải dùng cục gỗ.
Nếu không nhanh chóng phá giải, bản thấ mình sẽ bị đám sát nhân ma quỷ kia xé đến ngay cả mẩu vụn cũng không còn.
Nhưng bây giờ đi đâu tìm gỗ được? Mắt thấy địch nhân càng ngày càng gần, Vạn Cẩn Phàm ổn định tâm lý, nhìn đòn gánh trong tay, trong lòng sáng ngời, vì thế nàng lấy đòn gánh đột nhiên đập về phía thùng nước, đập đến dập nát, sau đó mượn mảnh gỗ vụn, bày cờ gỗ lên.
Đang lúc đám Tu La kia muốn nhào tới đây, đột nhiên dưới chân Vạn Cẩn Phàm bùng lên một đám lửa lớn, lấy tư thế lửa cháy lan ra đồng cỏ lan ra mọi ngươi, ở bên trong ngọn lửa thiêu này, nàng nhìn thấy tất cả ảo ảnh biến mất không còn, bốn phía lại khôi phục non xanh nước biếc lúc trước.
Hạnh Khê nhíu mày lại, đôi tay bấm tay niệm thần chú, đang muốn bày cục, lại không nghĩ ra Vạn Cẩn Phàm đã nhìn ra ý đồ của nàng, nhanh chóng mượn hỏa cục phản công lại.
Nhìn thấy ảo ảnh chuẩn bị vây lấy mình, Hạnh Khê vội vàng cởi bỏ bầu rượu quanh eo, trong chớp nhoáng lấyrượu rải thành một cái đồ án thất tinh củng nguyệt tam hoàn đan xen, cố gắng mạnh mẽ đem ngọn lửa che trời lấp đất chắn ở ngoài kết vực.
"Thật tốt cho một tặc nha đầu nhà ngươi, dám giết người diệt khẩu!" Hạnh Khê nào nghĩ trình độ thuật số của tiểu nha đầu hơn mười tuổi thế mà cao như vậy, ngay cả chính mình cũng không thể ứng phó, tốc độ phá cục cùng thủ pháp bố trí cục kia, trình độ thuần thục này, ít nhiều cũng luyện qua mười năm.
Nàng vừa mới chỉ muốn thử đạo hạnh của tiểu nha đầu này một chút, làm sao nàng ta lại nghĩ được nàng lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất.
"Tả hộ pháp, cả tòa núi này ta đều bày ra kết vực, tiểu nhân muốn mượn thân thể ngươi dùng một chút, còn xin ngươi không cần tiếc rẻ." Đôi tay Vạn Cẩn Phàm vỗ một cái, quả nhiên cảnh sắc trước mắt lại biến đổi lần nữa, lại là băng thiên tuyết địa trắng xóa mênh mông không bờ bến.
Toàn thân Hạnh Khê lập tức như rơi vào hầm băng, toàn thân bị đông lạnh đến mức không thể nhúc nhích, như vậy làm sao nàng ta có thể bày cục thi triển thuật số.
Mắt thấy trừ bỏ một mảnh trắng xóa cái gì cũng không có, nàng ta cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng lạnh, toàn thân gần như không phải là của mình nữa, vội vàng uy hiếp nói: "Tặc nha đầu, ngươi cho rằng ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy giáo chủ sẽ không biết, khuyên ngươi vẫn nên thả ta ra, nói không chừng còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu là ngươi còn dám bất kính với ta, sẽ khiến cho ngươi vĩnh sinh chịu nỗi khổ ngũ hành tương khắc (*).
"
(*) Ngũ hành tương khắc: Giữa Ngũ hành có mối quan hệ ức chế nhau để giữ thế