Editor: An Nguyệt
Beta: Tân Sinh
Vạn Cẩn Phàm trong lòng căng thẳng, kinh ngạc nhìn lại hắn.
Đây là lần thứ ba nàng chân chính nhìn một vị nam tử.
Ở ấn tượng trong trí nhớ của nàng người có trọng lượng không nhiều lắm, nam tử lại càng thiếu.
Nhìn chung mười lăm năm trong sinh mệnh mỏng như cánh ve của nàng, chỉ có một vị nam tử tái nhợt đi qua trong đó, chính là cha ruột của nàng.
Người kia uổng phí có một thân tài văn chương, thích thương hại và oán giận, cuối cùng hậm hực rồi biến mất - Yên thị quân.
Người thứ hai là mối tình đậu sơ khai của nàng năm mười sáu tuổi.
Trong một lần ở hội thơ nàng vừa gặp đã thương nam tử.
Người kia, giống một ánh hào quang, không hề báo trước thẳng tắp bắn vào thế giới không nhiễm bụi trần của nàng, nháy mắt trở nên sáng lạn nhiều màu.
Nàng vụng về muốn theo đuổi cùng bảo vệ đoạn cảm tình ngây thơ này, lại bị hung hăng đẩy vào đáy cốc.
Mà nam tử trước mắt này, hắn nói hắn không cần biết chữ, một câu phủ định hình tượng tất cả nam tử trong lòng nàng đã nhận đồng.
Sau khi suy nghĩ lại tất cả, nàng nhận ra vấn đề đúng như hắn nói vậy, thật là thê lương..
Ngay lập tức, Vạn Cẩn Phàm dâng lên một loại cảm giác vô lực, tình cảnh phụ quân trước khi chết hiện lên ở trước mắt nàng.
Khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt trống rỗng thất thần kia, chết không nhắm mắt nhìn về phía điện Sùng Bảo, nhưng mẫu hoàng đều không có đến kể cả một khắc cuối cùng hắn nhắm mắt.
Đôi tay khô gầy kia còn nắm chặt phi phượng hàm ngọc trâm mà mẫu hoàng đã đưa cho hắn, đến chết hắn cũng không nói một lời với nữ nhi duy nhất là nàng.
Như vậy, nàng quyến luyến người kia đâu? Nếu như nguyện ý gả cho Tam hoàng tỷ Vạn Cẩn Quân, chỉ sợ cũng là cùng một dạng đường đi.
Trang điểm mặt phấn đẹp nhất, phủ thêm áo cưới vui mừng, trải qua một đoạn những ngày tình chàng ý thiếp ngọt ngào, sau đó khi Tam hoàng tỷ có niềm vui mới, lại buồn bã thương tâm ai oán trải qua cả đời.
Hắn cũng là tài tử nổi danh kinh thành, sau khi gả vào tam vương phủ như vậy thì sao? Ha ha..
Trừ bỏ chính mình, sợ rằng cũng không có vài người thân thiết sẽ nhớ rõ trong kinh thành ban đầu đã từng có hắn.
Cho dù như vậy, nam tử không có học thức đều là vận mệnh giống nhau, nhiều thêm sự hiểu biết trong người, cũng sẽ phải mạnh hơn rất nhiều, lại không biết vì sao hắn cực đoan như vậy, bèn mở miệng lại nói:
"Vì sao suy nghĩ của ngươi bi quan như thế, đọc sách biết chữ cũng coi như là bản lĩnh hạng nhất, còn hơn không có gì.
Lại nói nữ tử cũng đều không phải là lương bạc như ngươi nói vậy, từ trong miệng ngươi giống như nữ tử không đem nam tử coi là người."
Trúc Hạ cười nhạo, nhìn thẳng Vạn Cẩn Phàm, hùng hổ dọa người:
"Nữ tử biết chữ dù tính tình mềm yếu, lại vẫn làm chủ một nhà đi, nam tử khi biết chữ sau nhẹ nhàng dịu dàng, làm chuyện gì đều phải chú ý tất cả, luôn phải cố kỵ cái này luôn phải tránh né cái kia, sợ mất thân phận, ngược lại không nghĩ rằng làm như thế lại càng tạo cơ hội cho nữ nhân càng nhiều coi thường, sỉ nhục."
Vạn Cẩn Phàm sửng sốt, nhìn hắn nói quá mức cố chấp cùng cực đoan, trong lúc nhất thời nàng cũng không tìm ra được lý do phản bác, đôi mắt kia quá mức sáng ngời không hề kiêng kị khinh bỉ ngươi như vậy, làm người không khỏi bị định trụ.
Trúc Hạ đầu ngửa lên, ngạo khí thiên thành, lộ ra một cổ tử đanh đá tàn nhẫn: "Mười sáu năm qua, ta chỉ biết, nếu