Mặt trời đã hạ xuống dưới đường chân trời, một đoàn đỏ rực đã muốn trút bỏ còn màu hồng, hút hết tất cả!.
Phía trên bầu trời đã từ sắc xanh đen dần dần biến thành xanh nhạt, cũng có một loại hoàng hôn âm thầm vắng vẻ bốn bề khép lại.
Trong một gian sương phòng của Đông Uyển, trên bàn bày đầy hộp gấm cùng tơ lụa, phía trên là điềm tốt màu đỏ.
Trên người Như Nguyệt mặc một bộ váy ống tay áo ngắn màu trắng, mái tóc dài đen nhánh choàng lên sau lưng, ngồi ngay ngắn trên bàn nhỏ trước bàn trang điểm, nha hoàn đang trang điểm ăn mặc cho nàng.
Nửa nén hương đã qua, lúc nha hoàn khéo tay, Như Nguyệt hoàn toàn thay đổi, nàng đứng dậy, một thân đỏ tươi xoay tròn giống như nhụy hoa đang nở rộ, trâm cài ngậm châu tinh sảo bằng vàng ròng được cắm chỉnh tề, ở giữa búi tóc đeo lên một cái vòng vàng lộng lẫy, ở giữa khảm một mã não màu hồng trong suốt, ở giữa lông mày tô vẽ một đóa mẫu đơn.
Da mịn nhẵn như ôn ngọc ánh sáng nhu hòa, lông mày dài và thanh, hàng mi thon dài nồng đậm tạo nên một bóng mờ, che đi cặp mắt trong veo đang xấu hổ.
Nha hoàn đứng ở một bên dùng ánh mắt tán thưởng cùng hâm mộ nhìn Như Nguyệt một thân trang phục diễm lệ, trong lòng là ước ao ghen tị a! Không nhịn được thở dài nói: "Quả thật là ứng ứng với câu tục ngữ kia! Người dựa vào y trang, Phật dựa vào kim trang.
Thật xinh đẹp!"
Mấy nha hoàn đi theo chen chúc tới, rối rít lấy lòng nói: "Như Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thật là có phúc khí, có thể gả cho Mộ gia làm vợ, Mộ gia là người đắc lực nhất bên cạnh Vương gia, không chừng ngày nào đó có thể lên làm Nguyên soái! Hảo tỷ tỷ, ngươi cũng không thể quên mấy tỷ muội chúng ta, chúng ta đều phải dựa vào ngươi!"
Nghe vậy, trên mặt Như Nguyệt lộ ra nụ cười dương dương đắc ý, đó là dĩ nhiên, nha hoàn nào trong vương phủ có thể giống như nàng phong phong quang quang xuất giá như vậy, hơn nữa còn là Vương phi tự mình đưa nàng xuất giá! Phải biết có bao nhiêu thể diện, nghĩ đến kiệu hoa cũng sắp tới, nàng ta cấp tốc muốn ngay lập tức ngồi lên kiệu hoa, gả cho Mộ Thiên Vấn.
"Các ngươi yên tâm, những ai tốt với ta, ta tự nhiên sẽ không quên, nên như thế! Những người đã từng khi dễ ta, ta cũng sẽ không ghi thù, dù sao cùng ở chung một mái nhà đã một năm, làm sao có thể so đo những thứ kia đây?"
Những người đã từng bởi vì Như Nguyệt là nữ tử Hung Nô, mà kỳ thị nàng, ma ma, nha hoàn nghe lời này rối rít thở phào nhẹ nhõm, từng người một đã sớm chuẩn bị tốt quà tặng lấy lòng.
Như Nguyệt thật ra cũng không ghét, ngược lại làm nàng có chút hả hê.
"Kẽo kẹt" một tiếng thanh thúy vang lên, cửa bị đẩy vào.
Chỉ thấy Hổ Phách bưng một chén thuốc đi vào, nha hoàn, ma ma rối rít hướng nàng cung kính hô một tiếng: " Hổ Phách cô nương."
Như Nguyệt thấy người tới chính là Hổ Phách, nhìn sắc mặt nàng không được tốt, chắc là bởi vì hôm nay Mộ Thiên Vấn lấy vợ là nàng đi! Miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, đi tới, cười nói: "Hổ Phách tỷ, ngươi không phải là đi làm việc công sao? Thế nào lại rãnh rỗi tới gặp ta vậy?"
Hổ Phách thấy Như Nguyệt hả hê như thế, trong nội tâm sinh ra mấy