Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 107


trước sau



Nam Cung Tự bị Cẩm y vệ áp giải vào trong lãnh cung, Hổ Phách thì bị áp giải vào trong thiên lao, ba ngày sau chém đầu.
Đại môn lãnh cung bị khóa trái: "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa chậm rãi mở ra, một đạo phản quang nhức mắt bao phủ phía sau nam tử, không thấy rõ dung mạo người này, khi hắn đi tới, lúc này mới thấy rõ là Trần công công, tay phải hắn cầm bụi phất, tay trái bưng một cái khay, trên khay để một thanh chủy thủ ánh lên hàn quang cùng một cái chén lớn, cười gằn tiến đến gần Nam Cung Tự, phúc thân nói: "Tà Vương phi, lão nô phụng ý chỉ Thái hậu, tới rút sạch máu của ngươi, ngươi muốn tự mình làm? Hay là lão nô thay ngươi làm?"
Nha! Nhốt nàng vào cái nơi chim không thèm ị, địa phương quỷ quái gà không để trứng, còn muốn đem máu nàng hút khô? "Cẩu nô tài!" Nam Cung Tự tức giận, nhấc chân hung hăng hướng bụng Trần công công dùng năm tầng nội lực, một cước đem Trần công công đá bay.
Trần công công giống như là lông ngỗng nhẹ nhàng, vẽ ra trên không trung một đường vòng cung, lại nằng nặng té xuống đất, không, phải là trên thềm đá, giống như một quả bóng cao xu bị xì hơi lẩm bẩm lăn xuống, qua mỗi một bậc thang, là có thể nghe được từ xương tủy hắn phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ giòn vang.
"Ai u uy ~ eo của ta a!"

Dựa vào tiểu thái giám nâng đỡ, tay phải hắn nhẹ nhàng chống eo sau lưng, đau đến mức nước mắt hắn cũng phải chảy ra, thật không nghĩ tới Tà Vương phi mang thai, sức lực so với nam nhân còn lớn hơn, nếu một cước này dùng trên tám phần nội lực, chỉ sợ hắn đã phải đi gặp Diêm vương.
"Tổng quản, ngài không sao chứ?" Hai tiểu thái giám vội vã cuống cuồng nói.
"Ngươi đang nói nhảm sao? Đứng lỳ ở đây làm cái gì, còn không mau rút máu nàng cho ta?" Trần công công không còn hơi sức nói.
"Dạ"
Hai tiểu thái giám nào dám không nghe lời? Bọn họ vừa buông tay, cả người Trần công công ngã phía ra sau ba bước, cuối cùng gót chân sau trật chân té xuống tảng đá, mông hung hăng ngã ra mặt đất "kẽo kẹt" một tiếng, chỗ xương vốn gãy đứt hoàn toàn, hắn nằm trên mặt đất đau đến mức không thể động đậy, vội vàng thì thầm : "Ai u, đau chết ta đấy, người mau tới, người mau tới, đỡ ta đi tìm Ngự y." Dựa vào tiểu thái giám nâng đỡ, ánh mắt của hắn hung thần ác sát từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Nam Cung Tự: "Được, ngươi chờ đó cho ta.

Hừ! Chúng ta đi." Ảo não đi khỏi.
Nam Cung Tự thấy hắn quên khóa cửa, đây là một cơ hội tốt, nàng cầm chủy thủ trên bàn lên, nâng cao bụng bự nhanh chóng đi ra ngoài phòng, lại bị Nhị hoàng tử ngăn cản đường đi, nàng ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi cản đường ta, đáng

chết!" Nói xong, nàng rút chủy thủ lên, đặt trên cổ họng Nhị hoàng tử.
"Ngươi cho rằng ngươi có khả năng đi ra không? Coi như ngươi ra khỏi lãnh cung, cũng không thể ra khỏi hoàng cung được." Nhị hoàng tử không sợ hãi chút nào nhìn chủy thủ nàng chém tới, bình tĩnh mà nói.
Vẻ mặt Nam Cung Tự lạnh nhạt, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Dù là như vậy thì thế nào? Chẳng lẽ muốn ta ngồi làm con cừu nhỏ chờ người làm thịt sao? Ta cho ngươi biết, không thể nào!"
"Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ động tới một cọng tóc gáy của ngươi." Ánh mắt Nhị hoàng tử rất chăm chú nhìn nàng, nói từng chữ.

"Không thể nào, làm sao ngươi sẽ vì ta mà phản bội Thái hậu?" Đáy mắt Nam Cung Tự lộ ra không tin cùng chất vấn, Nhị hoàng tử phái Như Nguyệt giết nàng, như thế nào lại vì nàng trở mặt thành thù với Thái hậu? Thế nhưng không khỏi làm nàng hồi tưởng lại lúc Vương gia khải hoàn trở về, Nhị hoàng tử dung cảm quên mình dùng thân thể che chở nàng, người nam nhân này, khiến nàng nhìn không thấu.
Trên mặt Nhị hoàng tử tràn ra một nụ cười dịu dàng, lạnh nhạt nói: "Chỉ vì ngươi, dù là phản bội ruột thịt, cũng đáng!"
Lời cũng nói rõ ràng hết như vậy rồi, chẳng lẽ nàng liền một chút xíu cũng không nhìn ra, từ khoảnh khắc hắn gặp được nàng, đến bây giờ, vẫn ái mộ nàng, vẫn muốn lấy được nàng.

"Thật sự?" Trong tròng mắt Nam Cung Tự lộ ra chút ánh sáng, trong suốt mà mượt mà, nam nhân nàng từng vài lần tổn thương, lần trước suýt chút nữa thì lấy mạng của hắn, thế nhưng hắn lại đối xử với nàng tốt như vậy, nhưng mà.

.

.

.


.

.
Nhị hoàng tử cưng chiều nhìn Nam Cung Tự một cái, thấy nàng có hơi bị động, liền được voi đòi tiên đưa tay bắt được hai vai của nàng, con ngươi dao động, nghiêm túc nói: "Tự nhi, đi theo ta đi! Chỉ cần ngươi chịu rời khỏi Hiên Viên Dật, đi theo ta, ta có thể vì ngươi, cướp lấy Đại Đường làm sính lễ."
Lời này mặc cho cô gái nào nghe được, cũng sẽ cảm động đến chảy nước mắt, đáng tiếc! Nữ tử trước mặt này trong lòng không dung được nam nhân thứ hai, nàng không phải cái loại nữ nhân đứng núi này trông núi nọ.
Nam Cung Tự đưa tay
.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện