"Cái gì?" Hiên Viên Dật sững sờ nhìn về phía làn váy nàng tràn ra nước ối, lúc này mới mang thai bao lâu? Bấm ngón tay tính toán, ba tháng.
.
.
.
.
.
Phụ nữ có thai bình thường đều là hoài thai mười tháng, ngày thứ nhất viên phòng, ngày hôm sau mang thai, nửa tháng sau chẩn đoán ra long phượng thai, ba tháng liền sinh, hai đứa nhỏ này thật đúng là vội mà.
Tay Nam Cung Tự gắt gao giữ chặt bàn tay xương cốt rõ rang của hắn, mái tóc trên trán rủ xuống sớm bị mồ hôi thấm ướt, bụng giống có gì đó muốn rớt xuống nhưng lại không rơi xuống, bụng nàng đau đến mức gần như muốn hít thở không thông, nàng nỗ lực khắc chế hô hấp, cắn răng cả giận nói: "Đau chết mất, Vương gia ngươi còn đứng lỳ ở đây làm cái gì, còn không mau một chút đưa ta đi sinh?" Hai chữ cuối cùng là từ trong kẽ răng cứng rắn nặn ra.
Hiên Viên Dật luống cuống, sắc mặt luống cuống ngốc trệ, sửng sốt một lát, lúc này mới cố gắng khắc chế tâm tình kích động, vội vàng ôm lấy Nam Cung Tự đang vào trạng thái hôn mê, hướng về phía thập bát chiến ưng cưỡi trên lưng ngựa nói: " Hiện tại Bổn vương muốn dẫn Vương phi trở về phủ đỡ đẻ, kế tiếp các ngươi tự nhìn mà làm đi!"
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."
Hiên Viên Dật nhanh chóng ôm Nam Cung Tự cưỡi trên lưng ngựa, kéo chặt cương ngựa, con ngựa ở phía sau giơ lên vó trước, ngựa nhanh chóng quay đầu lại.
"Giá!"
Hai chân hắn kẹp chặt ngựa, chân cọ bụng ngựa, hướng một bên kéo dây cương, dùng roi đung đưa, áo choàng màu vàng óng ngược gió xoay tròn lên, thật nhanh hướng cửa thành hoàng cung chạy như bay.
Nam Cung Tự yếu đuối tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập kịch liệt từ trong lồng ngực hắn truyền tới, rất nhanh, rất nhanh, nhanh đến cơ hồ lây sang nàng, nàng cắn môi thật chặt, mồ hôi theo cằm nhỏ xuống, ý thức từ từ mơ hồ, trước mắt trống rỗng, ngất đi.
"Tự nhi.
.
.
.
.
.
Tự nhi ngươi tỉnh lại, sắp đến rồi." Hiên Viên Dật nhìn người trong ngực thoi thóp một hơi, đầu mày nhíu chặt, hận không thể lắp hai cái cánh cho ngựa, dọc theo đường đi, dân chúng trên đường phố bị con ngựa xông thẳng dọa sợ đến mức rối rít bỏ vật trong tay xuống, tránh ra thật xa.
"Xảo Nhi tiểu thư, ngươi chậm một chút đi, nếu để lão gia thấy được, lại tức giận." Trên đường phố, một chủ một nô đang đi dạo trên đường phố phồn hoa nhất thành Lạc Dương, một người mặc la quần màu xanh biếc đang bị ma ma đi theo không buông ở phía sau lưng thiếu nữ.
Thiếu nữ kia cầm một cái mặt nạ che mặt kinh kịch, chớp mắt to ngập nước nhìn ma ma từ chỗ không xa chạy tới: "Bà vú, ngươi xem cái mặt nạ này có nhiều ý tứ a!"
"Xảo Nhi tiểu thư, đừng làm rộn, lão gia đang gấp rút tìm ngươi đây!" Ma ma than một tiếng, đưa tay đoạt