Sáng sớm, gió nhè nhẹ thổi, vải mỏng một góc chầm chậm nổi lên, hoa ở phía ngoài cửa sổ rơi vào bên trong, mùi thơm ngát xông vào.
"Tự nhi, hôm nay chiến ưng báo lại, Hoàng thành đã bị quân ta công hãm, Hoàng thượng đột phát bệnh cũ bỏ mình, Thái hậu bị áp giải vào thiên lao ba ngày sau chém đầu thị chúng.
Văn võ bách quan cả triều đều nguyện thần phục Bổn vương, chỉ là.
.
.
.
.
."
Nam Cung Tự người mặc một bộ váy ngắn màu hồng, trong ngực ôm hai đứa trẻ đang ngủ say, dựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn chau mày ở một chỗ, trấn an nói: "Dật không thích làm Hoàng thượng sao?"
Sóng mắt Hiên Viên Dật lưu động xuống, thở dài, gật đầu một cái: "Không thích." Nếu như muốn làm vua một nước, thì hắn đã lên ngôi ngay từ lúc cướp lấy Đường triều, hoàng cung tựa như một cái lồng chim, không có tự do, chỉ có gò bó, thói quen không chịu ràng buộc của hắn không thích hợp với loại cuộc sống kia, hắn cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, chỉ cần Tự nhi cùng đứa bé ở bên cạnh hắn, tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Nam Cung Tự nhướng lông mày lên, trên mặt nở nụ cười.
"Nàng cười cái gì?" Hiên Viên Dật rủ thấp tầm mắt xuống, không hiểu nhìn nụ cười không rõ trên mặt nàng.
"Ta cười chàng ngốc, có bao nhiêu người vì tranh đoạt miếng đất màu mỡ Đường triều này, đến ngươi chết ta sống, chàng thì sao, một câu không thích liền chắp tay đem Đường triều dâng cho người ta, chàng nói chàng có ngốc hay không?"
Nghe nàng nói như thế, lông mi trên mắt Hiên Viên Dật run lên, một luồng dao động như dòng nước lẳng lặng chảy qua trong mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng: " Ý Tự nhi là muốn ta làm vua một nước sao?"
Nam Cung Tự nghiêng đầu nhìn hắn, lắc đầu cười nói: "Không đâu."
Mày Hiên Viên Dật nhíu lại càng thêm chặt, không hiểu nàng rốt cuộc có ý gì: "Tại sao?"
"Chàng chỉ có thể là nam nhân của ta, là cha của Đồng nhi cùng Ngưng nhi, vua của một nước mặc dù tốt, nhưng không có thời gian cho ta, cho nên không tốt." Nam Cung Tự nghiêm túc trả lời, nàng không lạ gì Hoàng hậu, cũng không thèm khát nam nhân của mình là Hoàng thượng, giống như bây giờ, tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Khóe môi Hiên Viên Dật khẽ cong, thuận thế ôm hông của nàng, tóc tán loạn màu đen ma sát ở cổ Nam Cung Tự, trong miệng tràn ra vẻ hơi thở ấm áp, cuốn theo từng trận nhột tê tê dại dại, đầu thoáng thấp xuống, ngậm cắn vành tai tựa như bạch ngọc của nàng: "Tự nhi, nàng và ta nghĩ giống nhau.
.
.
." Nàng tựa như con giun trong bụng hắn, mặc kệ hắn nghĩ cái gì, nàng đều có thể một chút liền thông.
Nữ nhân này, không chỉ là nữ nhân của Hiên Viên Dật hắn, còn là hồng nhan tri kỷ của hắn.
Hơi thở ấm áp thoảng qua, mặt Nam Cung Tự liền đỏ, đầu nhất thời nghiêng nghiêng, chân mày hơi nhíu lại, ngón trỏ dính vào trên làn môi hắn: "Dật, không nên làm vậy trước mặt đứa bé, sẽ dạy hư bọn chúng." Hai tên tiểu gia hỏa này học cái gì cũng nhanh hơn so với đứa bé bình thường, tinh quái, trái lại nha đầu Ngưng nhi này rất khéo léo, chỉ là.
.
.
.
.
.
Nam Cung Tự rủ thấp tầm mắt xuống, bất đắc dĩ nhìn bàn tay nhỏ bé mập mạp đang nắm ngực nàng, miệng nhỏ còn phun bọt khí, một bộ rất hưởng thụ, chuyện này.
.
.
.
.
.
trưởng thành còn vậy không?
"Được được được! Nghe theo nàng." Hiên Viên Dật không vui, kể từ sau khi hai tên tiểu gia hỏa này ra đời, thời gian Tự nhi ở cùng với hắn đều bị con trai bảo bối cùng nữ nhi của hắn chiếm đoạt, muốn một mình ở chung một lát hai tên tiểu gia hỏa này sẽ khóc nháo muốn mẫu thân,