Quỷ y bỏ trường bào trên người, thật cẩn thận khoác lên người Xảo Nhi đang run lập cập, ngón tay trắng noãn thon dài như ngọc cầm chuông ngọc bên thắt lưng của nàng lên, đáy mắt dâng lên một vẻ dữ tợn, môi mỏng lạnh nhạt: "Xảo Nhi.
.
.
.
.
."
Hai tiểu nãi oa nằm ở trên chiếu nhìn bên ngoài miếu đen như mực, hai cặp con ngươi trong suốt như bảo thạch lóe lên một cái, cái miệng nhỏ nhắn của Đồng nhi nhếch lên, quai hàm khua lên, hai giọt nước mắt trong suốt ở khóe mắt dâng lên: "Oa oa ——" một tiếng.
Mẫu thân đừng rời xa Đồng Đồng, mau trở lại.
.
.
.
.
.
Ngưng nhi thấy ca ca khóc, ý thức được mẫu thân rời đi, má nàng đỏ ửng, kèm theo tiếng khóc: "Oa ô ô ~" mắt sưng đỏ, khóc theo.
Thấy thế, Hổ Phách vội vàng tiến tới trấn an hai tiểu chủ, lại bị Mộ Thiên Vấn bắt được cánh tay, nàng cau mày nói: "Ngươi làm cái gì?"
Mộ Thiên Vấn liếc nhìn hai đứa trẻ khóc rống, hồi tưởng lại lần trước hắn bị hai tiểu tử kia thiếu chút nữa cắn chết, hắn hạ quyết tâm, trên mặt ngay lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng qua đấy, ngày hôm qua bọn chúng hút máu một người đến chết."
Hổ Phách liền giật mình, nghiêng đầu đau lòng nhìn hai oa tử khóc đến đau lòng, chỗ nào giống đứa bé biết hút máu trong miệng hắn? Nàng đưa tay gạt tay Mộ Thiên Vấn: "Bọn chúng vẫn còn là con nít." Bỏ xuống những lời này, nàng tiến lên, ngồi xổm xuống, để bảo kiếm trong tay xuống, đôi tay rơi vào lông xù trên trán hai tiểu tử kia khẽ vuốt ve, đáy mắt dâng lên một chút ánh sáng lộng lẫy nhu hòa: "Ngoan, Đồng nhi, Ngưng nhi không khóc, Vương phi một chút nữa sẽ trở lại."
Hai tiểu tử kia hình như là nghe hiểu lời của nàng..., như kỳ tích dừng tiếng khóc cùng nước mắt lại, chớp mắt to ngập nước, cứ như vậy nhìn Hổ Phách, hồi lâu, Đồng nhi thế mà lại rất biết điều gật đầu, bày tỏ tin tưởng lời của nàng.
Hổ Phách tỷ tỷ sẽ không lừa gạt Đồng Đồng cùng muội muội.
Ngưng nhi nhìn ánh mắt ca ca, hít hít nước mũi, cũng dừng khóc.
Hổ Phách thấy cái hai tiểu gia hỏa này làm người khác ưa thích như thế, trên mặt nàng ngay lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn: "Ngoan a!" Đang muốn dùng ngón trỏ lau khô nước mắt trên khóe mắt cho Đồng nhi, mặt liền biến sắc, trán một mảnh âm trầm, nụ cười trên mặt từng chút từng chút đọng lại trên khóe miệng, cuối cùng ngưng tụ thành run rẩy.
Răng mèo của Đồng nhi cắn ngón trỏ duỗi đến của Hổ Phách thật chặt, hút máu của nàng, dần dần có vị.
Ha ha, uống ngon, uống ngon thật!
Hổ Phách đau đến mức không còn sức lực, Mộ Thiên Vấn thấy thế tiến lên giúp nàng, sao đoán được nàng nâng tay phải lên êm ái vuốt ve đầu Đồng nhi: "Bụng nhất định rất đói phải không!" Mấy chữ này từ trong kẽ răng nặn ra.
Động tác ngoài miệng Đồng nhi hơi chậm lại, ngước mắt đối mặt với cặp con ngươi tràn đầy nhu hòa của Hổ Phách kia, bất tri bất giác buông lỏng răng đang cắn chặt ngón trỏ nàng không buông, dùng đầu lưới liếm liếm vết thương, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ mặt tự trách.
Là người tốt, không thể cắn!
Mộ Thiên Vấn không khỏi hít một hơi khí lạnh, tiểu chủ thế nhưng mở miệng lưu tình rồi hả? Thấy Đồng nhi cùng Ngưng nhi thật là đáng yêu, không nhịn được ngồi xổm xuống, lấy tay vuốt ve gương mặt thủy nộn của Ngưng nhi, Ngưng nhi sầm mặt, bắt đầu quơ múa tay nhỏ bé, không chút khách khí cào vài cái trên mặt hắn.
"Đau quá.
.
.
.
.
.
."
Một đạo tia chớp giống