"Trang chủ anh minh!" Vương quản sự cười nói, thầm than trong lòng, Tà Vương phi quả thật là chuyện gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói, ngay cả Tà U vương người đời gọi là ma quân thị huyết cũng đối với nàng nghe lời, Tà Vương phi quả thật là rất dũng mãnh a! Này, thà là đắc tội tiểu nhân, cũng không thể đắc tội nữ nhân a!
Nam Cung Tự lười biếng duỗi người một cái, ngắm nhìn sắc trời mờ tối ngoài phòng, đáy mắt thoáng qua vẻ lo âu, chắc hẳn hiện tại tiền tuyến đã khai chiến rồi! Nàng than một tiếng, đi ra khỏi sòng bạc đầy không khí ngột ngạt, bên ngoài sòng bạc có một cỗ kiệu đang dừng, gã sai vặt tiến lên đón, ý mời nàng lên kiệu, nàng vẫy tay: "Ta đi bộ trở về phủ, các ngươi đi về trước đi!" Nói xong, liền đi tới hướng đường cái.
Tiếng người huyên náo, chợ phồn hoa ồn ào náo động, Nam Cung Tự chậm rãi đi bộ trong đám người chen chúc, khăn che mặt bịt kín, ngược lại bên tai tỉnh táo không ít, không có những tiếng nghị luận ồn ào lộn xộn kia, không có từng đạo ánh mắt làm người ta không được tự nhiên.
Nàng giống như là một người dân chúng bình thường, nhàn nhã tự tại đi dạo phố.
Bất tri bất giác, nàng đi tới trước đại môn Nam Cung phủ, hơi hơi nhướng mày, trước cửa tòa dinh thự trước mắt đặt hai con sư tử đá, nóc cửa chính, trên tấm hiệu viết ba chữ to cường tráng mạnh mẽ: "Nam Cung phủ" , nhưng lại lệch một góc, khe hở ở giữa còn lưu lại mạng nhện, ở giữa treo lồng đèn màu trắng, rủ xuống hai cái tơ lụa theo gió phiêu dật, đèn lồng trên đất bị giẫm bể cùng giấy vụn theo gió phấp phới, hoàn toàn không có cảnh tượng ngày xưa, có chăng chỉ là vô hạn thê lương cùng âm trầm.
Tám người khiêng cỗ kiệu chậm rãi đi từ nơi không xa tới, mặc dù chỉ là gặp thoáng qua, nhưng Nam Cung Tự lại thấy rất rõ ràng, người ngồi ở bên trong là một phú ông chừng sáu mươi, giống như là đã gặp ở đâu, nhưng lại không thể nào nhớ nổi.
Đúng lúc nàng đang âm thầm nghĩ ngợi thì cái kiệu này đột nhiên chậm rãi dừng sát trước đại môn Nam Cung phủ, một đứa trẻ mặc xiêm y màu xanh lam vội vàng khom lưng nhấc màn kiệu lên, chỉ thấy một ông lão chòm râu bạc trắng đang chống quải trượng đầu rồng, được thằng bé đỡ xuống cỗ kiệu, hắn ngẩng đầu nhìn cửa chính Nam Cung phủ mắt đầy thê lương, than một tiếng, đảo mắt trong lúc lơ đãng tầm mắt rơi xuống người Nam Cung Tự, cái khăn che mặt màu trắng kia theo gió nhấc lên, ông lão rõ ràng sửng sốt một chút, sát khí đằng đằng đi tới phía nàng.
"Ba" một tiếng, tiếng vang thanh thúy chói tai vang lên trên đường phố yên tĩnh.
Có thể thấy rõ dấu tay đột nhiên in lên má phải Nam Cung Tự, cả người nàng liền sững sờ, ngơ ngác nhìn ông lão đang tức giận trước mắt.
Nam Cung Ngạo tức giận trợn trừng mắt nhìn Nam Cung Tự, run lẩy bẩy dừng một chút, vẻ mặt ác liệt, dùng giọng nói tràn đầy uy nghiêm: "Ngươi tới đây làm cái gì? Cái đứa con gái bất hiếu này, cha ngươi xin lỗi ngươi như thế nào, thiên vị như thế nào, cái mạng này của ngươi dù sao cũng là do