Trans: Nàng fish.
Sau ngày hôm đó, Lăng Ngọc chạy vào trấn nhiều lần, tuy đã tiêu rất nhiều tiền nhưng đừng nói là gặp Trình Thiệu Đường, ngay cả sai dịch canh cổng đại lao cũng đuổi nàng đi ngay khi họ nhìn thấy nàng, thậm chí còn chẳng thèm nhận ngân lượng mà nàng lén dúi cho.
“Ta nói này tiểu nương tử, ngươi đừng mong chờ gì nữa! Nếu là người khác thì ta còn có thể châm chước cho, còn người của tiêu cục thì….
ngươi chớ làm khó ta nữa.” Hôm nay nàng mang theo thức ăn mà Vương Thị làm cho Trình Thiệu Đường, lần nữa đến đại lao của huyện nha cầu xin quan sai châm chước, ít nhất cũng để cho nàng được gặp Trình Thiệu Đường một lần, song nàng cũng không hề bất ngờ khi mình lại bị từ chối.
Lăng Ngọc vừa tức vừa hận, nhưng lại chẳng nghĩ ra được cách gì, nàng cố tỏ ra kiên cường, rồi lại làm ra vẻ yếu đuối, hễ là những cách mà nàng có thể nghĩ ra thì nàng đều đã thử hết, nhưng những người này vẫn nhất quyết không đồng ý.
“Đại tẩu, giờ phải làm sao? Nếu còn không gặp được đại ca, e rằng sẽ không giấu được mẹ nữa.” Mặt Trình Thiệu An tái nhợt, vô cùng lo lắng.
Vì sợ Vương Thị càng thêm lo lắng, Trình Thiệu An và nàng đã ngầm giấu giếm chuyện quan phủ không cho người ngoài gặp Trình Thiệu Đường, nhưng Vương Thị luôn kéo nàng hỏi về tình hình của Trình Thiệu Đường mỗi khi nàng từ trên trấn về.
Hai người vắt hết óc dỗ bà, nhưng trong lòng luôn cảm thấy chột dạ, sợ rằng cũng không thể giấu được quá lâu.
Lăng Ngọc móc một cái bánh bao chay trong giỏ ra rồi nhét vào mồm, cắn ngấu nghiến như thể đang trút giận, Trình Thiệu An thấy thế cũng bắt trước dáng vẻ của nàng mà nhét một cái vào mồm, thúc tẩu hai người ăn sạch sẽ giỏ thức ăn trước cổng đại lao huyện nha.
“Giờ thật sự không còn cửa cầu cứu nữa, nếu chúng ta có thể quen vài người làm quan thì tốt rồi.” Trình Thiệu An thở dài, lát sau, hắn chợt nghĩ ra một cách: “Đại tẩu, cha tẩu từng dạy nhiều học sinh như thế, chắc hẳn biết rất nhiều gia đình phú quý, tỷ có thể xin ông ấy giúp đỡ được không?”
“Bây giờ đến cả Huyện thái gia cũng không được việc, những gia đình phú quý mà cha ta quen biết thì có thể có tác dụng gì chứ?” Lăng Ngọc bực bội nói.
Lẽ nào nàng chưa từng nghĩ đến chắc? Nhưng cha nàng là một tú tài nghèo kiết hủ lậu, người có triển vọng nhất trong số những học sinh mà ông từng dạy chỉ có Lương Hoài Thăng – tỷ phu của nàng, hiện tại huynh ấy cũng chỉ là một tú tài mà thôi.
Hơn nữa, gia đình giàu có nhất mà đời này cha nàng quen biết chẳng qua cũng chỉ là ông chủ lớn ở trên trấn.
Còn những nhà quyền quý gì đó nào phải người mà đám dân đen thấp cổ bé họng như bọn họ có thể làm quen được!
Nghĩ đến đây, nàng thở dài thườn thượt.
Sao nàng lại cảm thấy kiếp này còn không bằng kiếp trước thế, dẫu gì kiếp trước nàng còn may mắn gặp được Đế Hậu sau này, cũng từng ra vào vương phủ, nào giống như kiếp này… Ể? Đợi đã, có lẽ có một người có thể giúp nàng!
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nàng vỗ tay thật mạnh, hù Trình Thiệu An đang cúi gằm đầu, mặt ủ mày chau nhảy dựng lên.
“Đại tẩu, tẩu sao vậy?”
“Thiệu An, đệ về trước đi, ta đi tìm người cứu đại ca đệ!” Lăng Ngọc nào còn tâm trạng đáp lại hắn, nàng đưa giỏ cho hắn, vội vàng bỏ lại một câu rồi rời đi.
“Đại tẩu, đại…” Trình Thiệu An ôm lấy chiếc giỏ đựng bát đĩa sạch bong trong vô thức, muốn đuổi theo nàng nhưng chạy được một đoạn đã không thấy bóng dáng nàng đâu rồi.
“Ơ….
chạy đi đâu rồi??” Hắn thẫn thờ nhìn người đi đường qua lại trên phố, miệng lẩm bẩm.
Lăng Ngọc thầm tính trong lòng, nàng đến phố nam thuê xe ngựa trước, phân phó xa phu đưa nàng đến huyện lân cận.
Tiếng vó ngựa vang lên ‘cộc lộc cộc lộc’, nàng ngồi trong xe ngựa, xoắn chặt cổ tay áo trong vô thức.
Hiện giờ chỉ có một người có chút giao tình với các quan lớn, đó chính là Ngô Lập Nhân, vị tổng tiêu đầu tiền nhiệm, người kiếp trước đã giới thiệu nhóm Trình Thiệu Đường đến Tề vương phủ làm thị vệ.
Mặc dù nàng không muốn Trình Thiệu Đường có dính líu gì đến Tề vương phủ, nhưng chuyện đã đến nước này, nàng vẫn hi vọng có thể mượn thế lực của Tề vương để đưa Trình Thiệu Đường ra khỏi ngục.
Song, cũng không biết Tề vương hiện giờ đang ở đất phong, hay vẫn đang ở kinh thành.
Chỉ mong bây giờ ngài ấy đã đến đất phong, đồng thời đất phong vẫn giống kiếp trước.
Nàng dựa vào ký ức để tìm đến trước cổng nhà Ngô Tổng tiêu đầu, nhưng lại được cho biết rằng hai tháng trước hắn đã về nhạc gia (*) cùng thê tử, đến giờ vẫn chưa quay lại.
(*) Nhạc gia: Nhà bố mẹ vợ, nhạc trong nhạc phụ nhạc mẫu.
Chẳng lẽ kiếp này nàng vẫn phải cam chịu làm góa phụ nhà họ Trình hắn sao? Lăng Ngọc thầm kêu khổ, nỗi tuyệt vọng ùn ùn kéo đến đánh thốc vào lòng, làm đôi chân nàng mềm nhũn, vô lực mà ngồi bệt xuống đất.
Nàng suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến cuộc sống của nàng sau khi Trình Thiệu Đường chết ở kiếp trước, nghĩ về những điều nhỏ nhặt mà Trình Thiệu Đường đã làm cho nàng ở kiếp này, rồi còn kế hoạch kiếm tiền lâu dài của nàng, thậm chí nàng đã từng nghĩ đến việc sinh cho bé Thạch Đầu một đệ đệ.
Nhưng tất cả mộng tưởng đều dừng lại ở hũ tro cốt của kiếp trước.
Nghĩ đến cuối cùng, nàng không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
Trong nhà có già có trẻ, có một tiểu thúc chẳng làm nên cơm cháo gì, nàng là một phụ nhân trong mà phải chạy đôn chạy đáo, còn phải chịu lời ra tiếng vào của người trong thôn, tuy bề ngoài nàng không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thật ra đã rất mệt mỏi.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ngồi trước cổng nhà chúng ta?” Bỗng nhiên, một giọng nói hồn hậu trầm thấp của nam tử vang lên bên cạnh, nàng ngây ngẩn mà ngẩng đầu lên, khi cảm nhận được ánh nắng chói chang chiếu tới, theo bản năng hai mắt nàng nheo lại để nhìn rõ bóng người cao lớn đang xuất hiện trước mắt mình.
“Ngài là Ngô Tổng tiêu đầu?!” Cuối cùng, khi nhận ra người trước mắt là ai, nàng mừng rỡ rồi lập tức bật dậy.
Ngô Lập Nhân lấy làm bất ngờ khi thấy nàng biết mình, hắn đánh giá nàng một lượt nhưng vẫn không thấy có ấn tượng gì về nữ tử trước mặt, bèn hỏi với vẻ khó hiểu: “Ngươi là ai?”
“Tiểu phụ nhân là Trình Lăng Thị…” Lăng Ngọc vén tóc mai, sau khi suy nghĩ lại bèn đổi cách nói khác: “Chuyết phu họ Trình tên Thiệu Đường.”
(*) Chuyết phu: Chồng.
Ngô Lập Nhân vỡ lẽ: “Hóa ra là đệ muội Trình gia! Sao muội lại ở đây? Thiệu Đường đâu?”
“Tướng công, có chuyện gì thì vào trong phòng rồi hững nói, trông tiểu nương tử mướt hết mồ hôi, cũng nên để nàng vào trong nghỉ ngơi một chút.” Ngô nương tử thủy chung đứng yên một bên chợt cất tiếng nói.
“Đúng đúng đúng, nương tử nói đúng