Trans: Nàng fish.
Lăng Ngọc ôm tâm trạng kích động đến thị trấn, nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không biết Dương đại tiểu thư kia đang ở nơi nào.
Nàng cau mày suy nghĩ một lát, đôi mắt chợt sáng lên.
Hồi Xuân đường! Chắc chắc dược đồng của Hồi Xuân đường biết nàng ấy đang ở đâu!
Khi đến con hẻm nhỏ ở phố đông theo sự chỉ dẫn của dược đồng Hồi Xuân đường, nàng lại hỏi thêm vài người đi đường nữa, cuối cùng đã trông thấy bóng dáng của vị Dương đại tiểu thư trong ngôi nhà nhỏ ở cuối phố.
Nàng mừng rỡ, sải bước thật nhanh về phía đối phương, song đi được vài bước thì phát hiện ra Dương đại tiểu thư đang đứng trước mặt một nam tử mặc xiêm y màu chàm, nam tử có khuôn mặt trẻ trung hơn trong trí nhớ của nàng, nhưng khuôn mặt cũng không tính là xa lạ.
Người này là Lương Phương, gia chủ của Lương gia ư? Nàng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ mình lại gặp được Lương Phương, phú thương sau này ở đây và hắn cũng chính là người điều chế ra cao Ngọc Dung.
“Nếu cô nương cảm thấy chưa hài lòng với giá tiền, thì vẫn có thể điều chỉnh một chút, ta thật sự rất muốn mua phương thuốc của cô nương.”
“Đã nói rồi, ta không bán là không bán, có đưa bao nhiêu tiền cũng không bán.
Sao ngươi lại phiền phức vậy chứ!” Giọng nói của Dương đại tiểu thư tỏ vẻ khó chịu.
“Với tình hình của cô nương bây giờ, thì phương thuốc này ở trong tay cô nương cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng thà bán cho ta.” Lương Phương kiên nhẫn nói.
“Không bán, đã nói không bán là không bán!”
“Cô nương…”
“Muội muội à, sao muội còn ở đây? Đi mau đi mau, muộn là không kịp đâu!” Lăng Ngọc lẳng lặng nhìn hai người kì kèo một lát, sau đó nàng cắn nhẹ cánh môi, đột nhiên xông ra, kéo Dương đại tiểu thư đi.
Dương đại tiểu thư ngẩn người, nhưng khi liếc qua Lương Phương vẫn thấy hắn định khuyên mình tiếp, thế là nàng không nói lời nào mà đi theo Lăng Ngọc luôn.
“Cô nương, cô nương….” Lương Phương đuổi theo vài bước, sau cùng trơ mắt nhìn hai người nhanh chóng chạy mất.
Lăng Ngọc kéo Dương đại tiểu thư chạy một mạch, thẳng cho đến khi nàng nhận ra Lương Phương đã không đuổi theo nữa, bấy giờ mới dừng chân lại.
“Tỷ, tỷ là ai thế?” Dương đại tiểu thư thở phì phò, lau mồ hôi nhễ nhại trên trán và hỏi.
“Muội không nhớ ta rồi à, lần trước ở trước cửa Hồi Xuân đường ngươi còn cho ta một hộp cao Ngọc Dung đấy!” Lăng Ngọc cười nói.
“Ờ ha, tỷ nói thế thì ta nhớ ra rồi, tỷ còn chưa trả tiền cho ta đâu đấy!” Dương đại tiểu thư vừa nghe nàng nói vậy đã lập tức nhớ ra ngay.
Dù sao đó cũng là hộp cao Ngọc Dung duy nhất nàng bán được, nhưng lại chẳng nhận được một đồng nào, nên nàng nhớ mãi tới tận bây giờ.
“Đúng là như thế, mất bao nhiêu tiền, để ta trả cho muội.”
“Một lượng? Tám trăm đồng? Năm trăm đồng? Ba trăm đồng?” Thoạt tiên, Dương đại tiểu thử báo giá một lượng, nhưng khi thấy Lăng Ngọc lộ ra vẻ sửng sốt thì nàng cũng cảm thấy cái giá này hình như hơi đắt, vì thế tiên tiếp đưa ra vài cái giá nữa.
Nhưng khi trông trông thấy đối phương vẫn tỏ ra vô cùng hoảng hốt, nàng cắn răng, đành phải nói: “Thôi thôi, nếu không tỷ đưa đại mấy chục đồng cho ta là được, ít ra cũng để ta ăn no một bữa, đã hai ngày ta không được ăn cơm rồi!”
Như để chứng minh nàng không nói dối, một loạt tiếng ‘ọt ọt’ vang lên, thoắt cái đã khiến nàng đỏ bừng cả mặt.
Lăng Ngọc mấp máy môi, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổinổi, đưa đại vài mười mấy đồng? Để nàng có thể ăn một bữa no nê? Nếu không phải tự mình thử và thấy cao Ngọc Dung kia thật sự có tác dụng, nàng thật sự không dám tin mình có thể mua được nó với giá mười mấy đồng.
Dù sao thứ này đã từng được bán với giá trên trăm lượng ở kiếp trước!
Thực ra trước khi đến tìm Dương đại tiểu thư, nàng vẫn chưa hoàn toàn xua tan nghi vấn trong lòng, rõ ràng cao Ngọc Dung này ở đời trước do Lương Phương điều chế ra, kiếp này tại sao lại trở thành vị Dương đại tiểu thư không ai biết đến này.
Cho đến lúc nãy trông thấy Lương Phương kì kèo với cô nương này, luôn mồm đòi mùa phương thuốc của nàng ấy, trong đầu nàng bỗng nhiên nảy ra một phỏng đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ, đời trước tên Lương Phương kia cũng lấy được phương thuốc từ tay Dương đại tiểu thư? Thế mà cứ luôn miệng nói với mọi người là hắn điều chế ra.
Chẳng qua những chuyện này chẳng có liên quan gì tới này.
Sau khi nghe thấy Dương tiểu thư nói đã hai ngày không được ăn cơm, rồi lại nghĩ đến dự định trong lòng, nàng không nói hai lời, kéo nàng ấy vào quán cơm gần nhất.
Sau đó, nàng phóng khoáng gọi cả bàn đầy ắp đồ ăn, thấy Dương đại tiểu thư ăn nhanh như quỷ đói đầu thai mà cằm nàng suýt rớt xuống vì kinh ngạc.
Cuối cùng, Dương đại tiểu thư thỏa mãn mà đặt đũa bát xuống, lại tu một chén trà, bấy giờ mới lau mồm và nói: “Từ giờ chúng ta không ai nợ ai!”
Lăng Ngọc niềm nở giúp nàng hâm trà: “Ta tên Lăng Ngọc, không biết muội muội tên là gì?”
“Muội tên là Dương Tố Vấn.” Sau khi ăn uống no say, Dương Tố Vấn cuối cùng cũng có nét rụt rè của một nữ tử.
“Tố Vấn? Vừa nghe cái tên này đã biết ngay là một vị thần y.” Lăng Ngọc khen không đỏ mặt, hụt hơi.
Dương Tố Vấn được nàng khen thì hơi mất tự nhiên: “Thần y thì không dám nhận, thật ra y thuật của muội rất bình thường, chỉ là có chút thành tự về khoản điều cao chế phấn mà thôi.”
(*) Cao: thuốc đông y chế bằng các dược liệu lấy từ một số động vật hay thực vật, chiết bằng rượu hoặc nước rồi cô lại ở một thể thích hợp.
“Đâu chỉ là chút thành tựu, đây phải là đại thành(*) mới đúng! Từ lúc dùng cao Ngọc Dung của muội, không chỉ mặt ta trắng mịn mà da bụng cũng trơn nhẵn, muội nhìn đi, nhìn đi….”
(*) Đại thành: công trình thâu thập học thuyết hoặc chủ trương của tiền nhân cho có hệ thống gọi là đại thành 大成.
“Thật ư? Đâu để muội xem, da mặt tỷ đẹp quá, trắng nõn trơn nhẵn, thật sự là do dùng cao Ngọc Dung của muội sao?” Lần đầu tiên nhận được sự khẳng định của người khác, Dương Tố Vấn sửng sốt không thôi, nàng lập tức đến gần, nâng mặt Lăng Ngọc xem trái xem phải, như thể đang nghiệm chứng thành quả.
“Đó là điều đương nhiên, chẳng lẽ ta lại lừa muốn chắc? Cho nên ta mới nói muội muội thật sự quá xuất sắc!” Lăng Ngọc gật đầu cái rụp.
Hai người tâng bốc nhau mồi phem, cuối cùng Lăng Ngọc cũng nói ra mục đích đến đây: “Thật ra hôm nay ta tới tìm muọi muọi là muốn bàn chuyện hợp tác với muội.”
“Hợp tác?” Dương Tố Vấn biến sắc, lập tức dấy lên lòng cảnh giác: “Chẳng lẽ tỷ cũng giống như tên họ Lương kia, có ý đồ với phương thuốc của ta?”
“Không không hông, muội hiểu lầm, hiểu lầm rồi.
Ta chẳng có hút hứng thú gì với phương thuốc của muọi cả, mà chỉ đơn giản là muốn hợp tác với muọi thôi.
Muội có thể tiếp tục nghiên cứu cao Ngọc Dung hoặc những thứ khác, ta sẽ phụ trách bán đồ, tiền kiếm được chúng ta sẽ chia sau, muội thấy thế nào?” Lăng Ngọc vội khoát tay.
Dương Tố Vấn nhíu mày quan sát nàng thật kỹ hồi lâu, một lát sau, nàng vỗ mạnh lên đùi: “Được, muội đồng ý!”
Gì cơ? Thế mà đã đồng ý rồi ư? Không hỏi kỹ hơn sao? Cho dù không hỏi dò mười tám đời tổ tông của mình, thì ít nhất cũng nên hỏi rõ về thân phận lai lịch của nàng chứ?
Lăng Ngọc hiếm khi ngây ngốc, suy nghĩ một lát rồi thật lòng khuyên nhủ: “Ta nói này Dương gia muội muội, muội như vậy là không được đâu! Sao muội có thể dễ dàng tin người khác như vậy được, chí ít cũng phải dò hỏi tường tận gốc rễ của đối phương, xem người ta có mục đích gì không chứ?”
Muội ấy thiếu lòng đề phòng như thế, bảo sao đời trước vẫn bị người ta cướp mất phương thuốc.
Dương Tố Vấn cười khúc khích: “Tỷ tỷ đúng là thú vị, tỷ đâu phải muốn phương thuốc của muội, hơn nữa vừa nãy tỷ còn mời muội ăn một bữa cơm no nê, thoạt nhìn có vẻ là người tốt, muội cần gì phải phí lời hỏi những thứ không đâu.”
Lăng Ngọc: Hình như cũng có lý….
Tỷ tỷ suốt ngày nói rằng nàng có một khuôn mặt đánh lừa thế nhân.
Tuy nhiên, quá dễ dàng đạt được mục đích khiến nàng có cảm giác không chân thực.
“Nhưng mà, Ngọc tỷ tỷ, bây giờ trên người muội chẳng có đồng nào, đến cả nguyên liệu cũng không mua nổi, nên chẳng thế điều chế được cao Ngọc Dung.” Dương Tố Vấn buông thõng tay, nhũn vai nói.
“Không sao không sao, muội xuất tài ta xuất tiền!” Lăng Ngọc khoát tay, hào phóng đáp.
“Tỷ tỷ thật tốt! Tỷ thật sự là ân nhân của muội!” Dươnng Tố Vấn nắm lấy tay của nàng, cố gắng nhỏ ra vài giọt nước mắt cảm kích.
Lăng Ngọc đột nhiên sinh ra một cảm giác kì lạ, như thể nàng đã bị lừa.
Cô nương này thật sự là vị điều chế ra cao Ngọc Dung sao? Nàng không nghĩ lầm chứ?
Dương Tố Vấn là nữ nhi của Dương đại phu, chủ nhân tiền nhiệm của Hồi Xuân đường, từ bé đã mất mẹ, sau khi Hồi Xuân đường đổi chủ, Dương đại phu cũng mất vì bệnh sau đó không lâu, trong nhà chỉ còn