Cuối xuân tháng ba.
Trung Tín Bá phủ, hoa hạnh trong viện rớt như mưa, hoa lê như mây, trên mặt đất một mảng cánh hoa rụng rực rỡ, giống như vừa rơi một hồi mưa hoa vậy.
Cách thời gian Hạ Vân Chiêu đẻ non đã hơn 5 tháng, tuy thân mình của nàng đã khôi phục rất nhiều, lại cũng không có tinh thần ra cửa, đành phải cô phụ thời tiết rất tốt này.
Đối với người trên dưới Trung Tín Bá phủ, nàng cũng đều lười ứng phó.
Thế nhưng, phiền toái luôn là muốn tự mình tìm tới cửa.
Tiểu thiếp Thẩm Ngọc Liên của phu quân Trình Hoài Nhân của nàng mang theo nha hoàn bà tử tới, nhìn dáng vẻ nhưng thật ra giống như là muốn hưng sư vấn tội.
Hai cái nha hoàn bên người Hạ Vân Chiêu vội vàng mà chạy vào, thiếu chút nữa bị ngạch cửa vướng ngã ở ngoài tấm bình phong, nôn nóng nói: “Phu nhân, nô tỳ ngăn không được……”Hạ Vân Chiêu nhìn nha hoàn kia liếc mắt một cái, thầm nghĩ: Thẩm Ngọc Liên sống trong nhung lụa, khoẻ mạnh dị thường, liền thể trạng này của ngươi cũng ngăn được thì mới là gặp quỷ.
Xua xua tay, Hạ Vân Chiêu kêu hai cái nha hoàn trước tiên lui xuống, chính mình đi ra phía trước, lãnh đạm nói: “Ngươi tới làm cái gì?” Tầm mắt dừng ở trên bụng nhỏ của Thẩm Ngọc Liên, hài tử trong bụng sợ là đã bốn tháng đi.
Thẩm Ngọc Liên mặc một thân váy sắc hồng, áo ngoài màu xanh nhạt, vàng ngọc đầy đầu, xem bộ dáng này giống như muốn so với Hạ Vân Chiêu làm chính thất còn muốn cao quý hơn.
Nàng ta hung tợn mà nhìn Hạ Vân Chiêu, không chút khách khí nói: “Ngươi có phải hay không ghen ghét ta có hài tử?”Châm biếm ra tiếng, Hạ Vân Chiêu vân đạm phong khinh mà ngồi ở trên giường, bưng lên chén trà, cũng không uống, liền nói: “Buồn cười, ngươi bất luận gia thế diện mạo, điểm nào so được với ta? Bằng ngươi cũng đáng để ta ghen ghét? Chẳng lẽ trong viện ngươi gương không không dùng được? Không bằng ngươi mượn gương trong phòng ta dùng đi!”Thẩm Ngọc Liên đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân vừa gấp lại nặng, thanh âm quen thuộc ở sau lưng nàng vang lên: “Ngọc Liên, ngươi như thế nào đến nơi đây?”Là phu quân Trình Hoài Nhân.
Thẩm Ngọc Liên vừa thấy Trình Hoài Nhân tới, sắc mặt trở nên mau chóng thay đổi, cỗ tàn nhẫn mới vừa rồi kia biến mất hầu như không còn, khóc như hoa lê dính hạt mưa, nhu nhược đáng thương, chiếc khăn kia giống như lau không nổi hai hàng thanh lệ của nàng ta.
Hạ Vân Chiêu chậm rì rì mà uống trà, đứng cũng chưa đứng lên, nàng