[1] Sơ ngộ: Lần đầu gặp.
Thủy Linh Thanh thấy Thủy Linh Lung thì rất vui vẻ, dè dặt cầm lấy tay nàng nhưng không biết nên nói cái gì.
Thủy Linh Ngữ cũng rất thoải mái, dọc đường kể rất nhiều chuyện vừng thối thóc mục [2] trong kinh thành cho Thủy Linh Lung nghe, nàng cũng cười hai tiếng khích lệ nàng ta.
[2] Chuyện vừng thối thóc mục: Những chuyện nhỏ nhặt, không đáng để ý.
Hoa Hồng cực kỳ chuyên nghiệp hỏi từng chi tiết liên quan đến phấn son bột nước, thậm chí còn muốn cả cách pha chế. Thủy Linh Ngữ lấy cớ là cách pha chế rất phức tạp nên không nhớ rõ, chờ khi nàng ta về phòng sẽ tìm thử, nếu tìm được sẽ đưa qua cho Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung nằm một bên, nghĩ thầm, người muốn cách pha chế không phải ta, biết chưa?
Mãi cho đến chân núi hội họp cùng Tần Phương Nghi, những thứ Thủy Linh Lung luôn cảnh giác như ám sát, cưỡng gian, lừa gạt đều không xảy ra, hừ, nàng nhíu mày, là nàng lớn tuổi nên đa nghi ư? Thủy Linh Nguyệt thật sự ghét nàng nên mới không muốn ngồi cùng một xe với nàng? Mà Hoa Hồng là thật sự muốn cách pha chế son phấn nên mới muốn ngồi cùng Thủy Linh Ngữ?
Thiên kim khuê các khó được ra ngoài một chuyến, mặc dù bên cạnh toàn là hoà thượng đầu trọc bóng lưỡng nhưng vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
Thủy Linh Thanh chớp đôi mắt trong suốt, cực kỳ hồn nhiên, cực kỳ hứng thú. Thủy Linh Ngữ vẫn giữ vẻ thục nữ đoan trang nhưng trong lòng cũng rất vui mừng. Thủy Linh Nguyệt lại giống một con khổng tước kiêu ngạo, không có Thủy Linh Khê nên tự tưởng tượng mình là đích nữ [3], nhưng ánh mắt còn sáng hơn Thủy Linh Thanh, có thể thấy lòng hiếu kì không chừa một ai cả.
[3] Đích nữ: Con vợ cả.
Thủy Linh Lung đang tính toán xem rốt cuộc Định Viễn Hầu phu nhân muốn làm mối nàng cho ai, người Thủy Linh Khê và Thái tử mượn sức đương nhiên không kém. Kiếp trước nàng bỏ trốn theo Tuần Phong thuộc loại không danh không phận, bây giờ Tần Phương Nghi hao tâm tổn sức chuẩn bị vẫn là theo trình tự bình thường, đến khi xong sính lễ cũng phải một năm rưỡi nữa, chuyện này cũng có nghĩa là bây giờ nàng vẫn có cơ hội tìm một chỗ dựa vững chắc, về chuyện lấy hay không lấy chồng.... Ha ha, báo thù xong hãy nói!
Tần Phương Nghi mang mấy nữ nhi đi dâng hương rồi cùng nhóm khách hành hương đến thiện phòng ở phía Đông chùa để nghỉ ngơi, rời xa Phật điện. Vào mùa đông, mặc dù không nghe thấy chim hót hay côn trùng kêu vang nhưng lại có thể thấy được sắc màu rực rỡ, thủy tiên, mai vàng và trúc nam thiên thượng hạng cùng ganh đua sắc đẹp trong ánh mặt trời, nếu không phải đã biết đây là chùa miếu, Thủy Linh Lung còn tưởng các nàng vào nhầm hậu hoa viên nhà ai đó.
Vừa bước qua nguyệt môn [4], một phụ nhân quần áo gọn gàng đã đi tới, bà chính là Định Viễn Hầu phu nhân, chồng họ Ngô. Bà vui vẻ kéo tay Tần Phương Nghi qua, giấu đầu hở đuôi nói: "Ơ kìa, Thủy phu nhân, khéo vậy, bà cũng đến dâng hương à?"
[4] Nguyệt môn: Là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.
Tần Phương Nghi mỉm cười: "Đúng vậy, ta đến cầu xin Bồ tát phù hộ cho mẹ chồng ta, phù hộ bà sớm khỏi bệnh."
Ngươi cầu Bồ Tát sớm đưa bà ấy đi thì có! Thủy Linh Lung cười lạnh, nghe thấy Ngô phu nhân khen: "Lão phu nhân có phúc lắm mới có một đứa con dâu xuất chúng như bà đấy, hiếu danh của bà ở kinh thành sớm lan xa, hôm nay mới biết lời đồn không hề giả."
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên [5], Ngô phu nhân mồm mép lanh lợi, nếu không bà ta cũng không bò lên được vị trí ngày hôm nay.
[5] Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: Thành ngữ Trung Quốc. Chữ xuyên ở đây là trong từ ‘xuyên tạc’: nói liều mạng, nói nhảm nhí. Mã thí là vuốt mông ngựa, nghĩa bóng chỉ sự tâng bốc nịnh nọt. Nên cả câu nôm na có nghĩa là Nói gì cũng nhảm, riêng nịnh bợ là không nhảm. Do chưa tìm được câu tương đương trong tiếng Việt nên tạm thời để nguyên văn và dịch nghĩa.
Vuốt mông ngựa xong, Ngô phu nhân làm như phát hiện đại lục mới nhìn về nhóm "Thủy hóa" (ý chỉ mấy tiểu thư của Thủy phủ), "Ái chà! Thiên kim Thủy phủ đây sao? Lần trước không được gặp đúng là đáng tiếc, xinh đẹp như công chúa hoàng thất ý!"
Tần Phương Nghi nói: "Đây là Ngô phu nhân của phủ Định Viễn Hầu."
Nhóm "Thủy hóa" đồng loạt thi lễ với bà ta: "Thỉnh an Ngô phu nhân."
"Giỏi!" Ngô phu nhân đánh giá một hồi, cố gắng xem nhẹ Thủy Linh Lung sáng chói bên cạnh, lấy miếng đường từ tay áo ra nhét vào một bàn tay nhỏ, "Mới chín tuổi mà đã cao vậy rồi, đúng là mẹ cả nuôi tốt."
Sắc mặt Tần Phương Nghi trầm xuống.
Thủy Linh Thanh xấu hổ nói: "Ta... Ta mười hai rồi."
Tuy là thiện phòng nhưng cũng chia nam nữ, phía bắc là chỗ nghỉ ngơi của khách hành hương nữ, phía đông là chỗ nghỉ ngơi của khách hành hương nam, hai chỗ cách nhau một vườn mai vàng nhỏ.
Tần Phương Nghi muốn hai sương phòng, một cái cho Thủy tam, Thủy tứ, Thủy ngũ, một cái cho bà ta và Thủy Linh Lung, không vì cái gì khác mà là muốn trang điểm lại cho nàng. Hoa Hồng và Diệp Mậu tuyệt nhiên không động tay, Tần Phương Nghi cho các nàng đi nghỉ ngơi, chút nữa sẽ hầu hạ Thủy Linh Lung sau.
"Được rồi, đi vệ sinh đi, sau đó theo ta đi tiếp mấy vị phu nhân." Tần Phương Nghi nói rất mơ hồ.
Sợ nàng bị dọa đến tè dầm à? Được rồi, ở trong mắt bà ta, nàng chính là