Thủy Linh Lung nhíu mày, nàng rất muốn cho Thủy Linh Ngữ biết tay á? Nếu Tần Phương Nghi muốn tiền biếu của phủ Trấn Bắc Vương thì chắc chắn sẽ không làm gì nàng, hơn nữa hôm nay còn nghe được câu kia của Gia Cát Ngọc: “Ngươi là người của gia, ai dám giết ngươi, gia giết cả nhà hắn.”, biết lợi thế của mình không còn cao như trước, chắc chắn Tần Phương Nghi sẽ không ngu đến nỗi chạm vào cái đinh ấy.
Trừ phi, Thủy Linh Nguyệt vẫn còn hậu chiêu -------
Thủy Linh Lung nhìn theo hướng Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh đi ‘Nhà xí’, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo.
Bỏ chút bột đậu vào trà cũng không phải chuyện lớn gì, bây giờ Thủy Linh Lung chính là cái cây hái ra tiền của bà ta, còn Thủy Linh Ngữ ư, chờ nàng ta lấy chồng rồi nói tiếp. Tần Phương Nghi đắn đo một lúc, lạnh lùng nói với Hoa Hồng: “Đúng là không biết lớn nhỏ! Ai cho ngươi ăn gan hùm mật gấu mà ngươi dám chửi bới chủ tử trong nhà thế? Ngươi muốn cả thiên hạ chê cười thiên kim phủ Thượng Thư không có lòng bao dung sao? Ngu xuẩn! Triệu ma ma, kéo xuống đánh cho ta!”
Rõ ràng chưa hỏi gì đã định tội Hoa Hồng! Thủy Linh Nguyệt ngẩn ra, nhất thời cũng không phản đối, chẳng qua Tần Phương Nghi chỉ muốn che chở cho Thủy Linh Lung, sợ chuyện này truyền ra sẽ làm phủ Thượng Thư mất mặt thôi, dù sao nàng ta cũng không thân thiết với họ, không biết được địa vị của Tần Linh Lung trong mắt Tần Phương Nghi.
Thủy Linh Nguyệt tức đến nổ đom đóm mắt, không hại được Thủy Linh Lung, nàng ta sao có thể tham dự tiệc thưởng mai?
Hoa Hồng bị Triệu ma ma che miệng, kéo ra sau sườn núi, đánh ba mươi gậy chết ngay tại chỗ. Triệu ma ma nhổ nước miếng, ra lệnh cho hai thô sử bà tử đào một cái hố quăng nàng ta vào.
“A---------a----------“ Xa xa trong rừng truyền đến từng tiếng hét chói tai, đó là hướng Thủy Linh Ngữ đi ‘nhà xí’.
Nguyệt hắc phong cao [1], đột nhiên nghe thấy tiếng gào thảm thiết như nữ quỷ, Tần Phương Nghi sợ đến mức nổi hết da gà: “Triệu ma ma, bà mang vài người đi xem có chuyện gì xảy ra?”
[1] Nguyệt hắc phong cao (月黑风高): Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天.]. Thường chỉ hoàn cảnh mờ ám (thường là buổi tối), khiến người khác có linh cảm không hay.
“Vâng!” Triệu ma ma vừa mang người đi xử lí Hoa Hồng xong lại dẫn người đi đến cánh rừng.
Thủy Linh Lung nhìn Thủy Linh Nguyệt, trong đầu chợt lóe, người đắc tội với Thủy Linh Nguyệt ngoài nàng còn có Thủy Linh Thanh.
Thủy Linh Thanh, Thanh nhi…
Lòng Thủy Linh Lung thắt lại, nàng xoay người nhảy xuống xe ngựa, kêu Diệp Mậu vòng qua sườn núi chạy vào rừng. Quả nhiên, khi đoàn người của nàng và Triệu ma ma đi tới, nha hoàn của Thủy Linh Ngữ và nàng ta đều đã hôn mê bất tỉnh. Thậm chí, uế vật bên dưới của Thủy Linh Ngữ cũng chưa kịp xử lí, mùi thối cực kì ghê tởm. Còn Thủy Linh Thanh đã sớm không thấy bóng dáng!
“Trời ơi! Không thấy ngũ tiểu thư đâu cả!” Triệu ma ma sợ tới mức hồn phi phách tán, hai chân run run, bà kéo một thô sử bà tử, nơm nớp lo sợ nói: “Mau… mau bẩm báo cho đại phu nhân!”
“Vâng!” Thô sử bà tử chạy nhanh về phía xe ngựa.
Thủy Linh Lung ngưng thần tụ khí, tăng ngũ cảm đến mức cao nhất, sau khi sống lại, thính lực, thị lực của nàng mạnh hơn người thường rất nhiều, có lẽ là trời cao ban ân.
Tầm mắt bị lá cây ngăn cản, Thủy Linh Lung nhắm mắt lại, dùng tâm lắng nghe. Một lát sau, hai tai nàng khẽ động, trợn mắt: “Phía đông nam có tiếng đánh nhau!”
Diệp Mậu không nói hai lời cởi váy ra, chỉ mặc quần bông chạy đi.
Mặc dù Thủy Linh Lung không cởi váy, nhưng để tiện cho việc chạy, nàng xé bỏ
vạt dưới của chiếc váy đến đầu gối, sau đó đuổi theo.
Gió lạnh thấu xương, thổi tới như dao cắt, Diệp Mậu và Thủy Linh Lung lại đầm đìa mồ hôi.
Hai người vượt qua qua hai ngọn núi nhỏ, khoảng ba khắc [2] sau thì phát hiện Thủy Linh Thanh ở trong một cái ao bùn, quần áo của nàng đều bị xé nát, bên ngoài khoác áo lông của đàn ông, lúc cử động có thể thấy được cẳng chân trắng nõn, còn tay thì bị một gã đàn ông mặc trung y nắm lấy. Xem ra áo lông là của hắn, Thủy Linh Thanh và hắn đang cố gắng leo qua ngọn núi này.
[2] 1 khắc = 15 phút.
“Thanh Nhi!” Thủy Linh Lung cao giọng gọi.
Thân mình Thủy Linh Thanh run lên, theo bản năng quay lại….. chỉ thấy Thủy Linh Lung đang tới chỗ nàng, đêm đen như mực, cặp mắt hồ thu kia như hai viên ngọc sáng lấp lánh chạy thẳng vào lòng Thủy Linh Thanh, nàng bỏ tay nam tử kia ra, chạy tới chỗ Thủy Linh Lung: “Đại tỷ!”
Nam tử muốn đuổi theo, Diệp Mậu liền nhặt một hòn đá ném mạnh vào người hắn, trán hắn lập tức chảy máu, đau đớn dừng chân lại. Lúc này, Thủy Linh Thanh đã nhào vào lòng Thủy Linh Lung, nghe thấy tiếng kêu sau lưng, chưa kịp kể khổ đã vội nói: “Đừng làm hắn bị thương! Hắn đã cứu muội, đánh đuổi mấy tên