Sau khi ra khỏi Linh Hương Viện, nha hoàn Hồng Nhi nghi ngờ hỏi: "Mọi người đều nói Đại tiểu thư sẽ bị Gia Cát thế tử khắc chết, rốt cuộc là thật hay giả?"
Thủy Linh Nguyệt lạnh lùng cười: "Lúc đầu ta cũng tưởng là thật, nhưng bộ dạng thuận buồm xuôi gió hiện giờ của nàng ta giống bộ dạng bị khắc chết à? Theo ta thấy, Gia Cát thế tử không chỉ không khắc nàng mà còn trở thành phúc khí của nàng!"
Mãi sau này nàng ta mới biết lần đi dâng hương đó vốn là để Thủy Linh Lung và Gia Cát Ngọc thân cận nhau, Đại phu nhân thật đúng là không công bằng, cùng là thứ nữ, nàng ta còn là con của quý thiếp, vậy tại sao lại cho Thủy Linh Lung cơ hội gả vào Vương phủ? Chẳng lẽ là để đền bù?
Thủy Linh Khê có thể đoạt vị trí thái tử phi của Thủy Linh Lung, tại sao nàng ta không thể cướp cái ghế thế tử phi của Thủy Linh Lung?
Lần trước là nàng ta sơ sẩy, không tính đến giá trị của Thủy Linh Lung trong lòng Tần Phương Nghi, nhưng lần này, nàng ta nhất định sẽ không thất thủ nữa!
==
Trong hàn trì (ao lạnh) sương khói lượn lờ, Gia Cát Ngọc ngửa mặt dựa vào vách tường, cố gắng thoát khỏi lửa tà, nhưng mỗi lần sắp thành công thì trong đầu hắn lại hiện lên nụ cười giảo hoạt và bộ dạng hồn nhiên của Thủy Linh Lung, sau đó bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết, lại bị dục hỏa đốt người.
Chuyện này lặp lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng thoát khỏi dược hiệu, hắn đứng lên, bọt nước văng khắp nơi, sáng chói như ánh trăng trong lễ rửa tội tội, hắn như thần tiên phá nước bước ra, cả người sạch sẽ đẹp mắt, gương mặt tao nhã như ngọc, từ trên xuống dưới, đến ngón chân cũng hoàn mỹ như được khắc ra từ ngọc.
Hắn đi chân trần trên sàn cẩm thạch bóng loáng, xiêm áo ẩm ướt cọ qua cọ lại khiến những giọt nước loé lên.
Lãnh Dật Hiên bị điểm huyệt, nhét vào một góc khác ở hàn trì, hàm răng run lên vì rét, mùa đông ngâm nước lạnh, còn không cho dùng nội lực, hu hu... Vì sao mỗi lần Gia Cát Tịch có chủ ý gì là hắn đều bị phạt thế? Lễ vật của hắn là tặng không à? Hối lộ Linh Lung cũng chẳng ăn thua gì, aaaaa!
Về phòng thay quần áo khô xong, Gia Cát Ngọc nằm nghiêng trên giường, gương mặt lạnh lùng giăng đầy sương mù đáng sợ: "Không tìm được?"
An Bình sợ run cả người, nói: "Không... Thuộc hạ đã tìm cẩn thận, tìm cả ở Thụy Tuyết sơn trang rồi nhưng vẫn không thấy vòng tay đâu."
Gia Cát ngọc chớp đôi mắt sáng rực, không kiên nhẫn nói: "Ba ngày, ta cho các ngươi ba ngày, nếu còn không tìm thấy thì cút hết khỏi Vương phủ cho ta!"
An Bình rùng mình, Gia Cát Ngọc rơi vào trầm tư, nhưng thứ hắn nghĩ đến không phải vòng tay mà là chén rượu kỳ quái kia, lúc đó Lãnh Dật Hiên không chủ động đưa cho hắn mà là hắn tự cướp lấy rồi uống, vậy đối tượng Lãnh Dật Hiên muốn hạ thuốc không phải hắn rồi.
Nếu không phải hắn thì chỉ có thể là... Thủy Linh Lung!
An Bình chỉ cảm thấy bóng đen thoảng qua trước mặt, chăm chú nhìn lại thì Gia Cát Ngọc đã biến mất không thấy đâu nữa.
==
Linh Hương viện.
Tay trái của Thủy Linh Lung bị thương, lúc cưỡi ngựa ghìm cương nhanh, dù có cách chiếc khăn thì lòng bàn tay vẫn chảy máu. Nàng nằm trong thùng tắm, Chung ma ma vừa bôi thuốc cho nàng, vừa đau lòng rơi lệ: "Đại tiểu thư phải hứa sau này không được làm mình bị thương như vậy nữa, nếu không, nô tì sẽ đụng đầu chết cho đỡ đau lòng!"
Nói như vậy cũng đủ biết Chung ma ma gấp thế nào rồi, Thủy Linh Lung mỉm cười: "Bị thương ngoài da thôi, hai, ba ngày là khỏi. Đúng rồi, người canh cửa tối nay là ai?"
Rõ ràng nàng đã dặn dò, sao còn để Thủy Linh Nguyệt xông vào?
Chung ma ma đã nghe chuyện Thủy Linh Nguyệt, cũng đã tra hỏi người canh gác tối nay, bà đáp: "Dạ, là Đỗ ma ma, bà ta đột nhiên bị tiêu chảy nên rời khỏi một lát, nghĩ rằng đã trễ, hẳn là không còn ai quấy rầy nên cũng không nhờ người canh trừng hộ. Nô tì thấy Đỗ ma ma này rất vô trách nhiệm nên đang muốn tìm cớ đuổi bà ta ra khỏi Linh Hương viện."
Có thể là bà đa tâm, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn, huống hồ, kẻ địch ngoài sáng dễ khống chế hơn kẻ địch trong tối nhiều.
Thủy Linh Lung suy nghĩ một lát, nói: "Không cần đuổi đi, đánh bà ấy mười roi, khấu trừ một